Bạch Nhị Ngưu tức giận lớn như vậy, Trương thị cũng không dám hé răng ra nữa, chỉ rụt đầu rụt cổ, lầu bầu một câu "Ta sai rồi, sau này cũng không dám nữa." Coi như nhận lỗi với Bạch Nhị Ngưu.

Trong lòng lại oán trách một hồi đối với Trương Cốc, oán trách hắn lúc trước không nghe khuyên bảo, một lòng một dạ nhớ thương quả phụ Tô Mộc Lam kia.

Nàng cũng rất bực Tô Mộc Lam, cảm thấy Tô Mộc Lam làm như vậy, chính là vì dụ dỗ nàng mắc bẫy.

Chẳng qua chuyện này thật sự là nàng làm sai rồi, trên mặt Trương thị cũng không dám hé răng, không dám thay mặt Trương Cốc cãi lại, càng không dám oán trách Tô Mộc Lam một chút nào.

Bạch Nhị Ngưu thấy bộ dáng hiện tại của Trương thị như chim cút, biết trong đầu óc của nàng thực sự quá ngu ngốc, dạy cũng không nổi, trong lòng tiếc hận sự ngu ngốc ấy, chính mình lại tức giận một lúc lâu.

Nhưng vừa rồi Bạch Khang Nguyên nói, hắn cũng ghi tạc trong lòng, cũng không dám trì hoãn lâu, vội vàng dẫn Trương thị đi về phía thôn Trương gia dạy dỗ Trương Cốc.

Bên này, Bạch Khang Nguyên đi tìm Tô Mộc Lam, nói rành mạch chuyện từ đầu đến cuối về Trương thị cho nàng nghe.

"Ta suy tính thế này, Trương Cốc tới đây đúng là rất đáng giận, lẽ ra là phải phạt nặng, chẳng qua tên này quá xấu xa, phạt hắn cũng chẳng có vấn đề gì, hắn bị người ta xì xào sau lưng cũng chẳng có việc gì, nhưng đối với ngươi cùng bốn đứa trẻ ở đây cũng sẽ bị ảnh hưởng dù ít hay nhiều."

Bạch Khang Nguyên nói tiếp "Ta nghĩ tới nghĩ lui liền tự tiện ra quyết định, chuẩn bị để Trương Cốc nhận tội trộm gạo, bảo hắn bồi thường gấp năm lần, chờ ăn xong cơm trưa, ta lại đi tìm Trương Lý chính, bảo hắn khi nào phạt Trương Cốc thì phạt tàn nhẫn một chút, coi như xả giận cho ngươi."

"Chuyện này dù gì ngươi cũng chịu thiệt thòi một chút, chẳng qua muốn tránh cho người khác nghĩ nhiều, bàn tán lung tung nên chỗ ta chỉ có thể nghĩ được biện pháp này, ngươi chấp nhận làm theo đi."

"Lý chính thúc đừng nói như vậy."

Tô Mộc Lam vội vàng nói, "Lý chính thúc cũng suy nghĩ cho cháu, xử lý mọi chuyện vô cùng chu đáo và ổn thỏa, đây cũng là do Lý chính thúc ngày thường thấy chuyện này nhiều, xử trí chuyện này cũng nhiều, nếu là cháu thì thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ."

Bạch Khang Nguyên nghe thấy lời này liền cười ha hả.

Tô Mộc Lam đâu phải không biết nên làm cái gì, mà là quá hiểu nên làm cái gì lúc này.

Nhìn dáng vẻ kia của Trương thị, Trương Cốc tới nhất định là không trộm gạo của nhà Tô Mộc Lam, nhưng khi chuyện vừa bắt đầu xảy ra, Tô Mộc Lam đã nói nhà mình bị mất gạo, có lẽ cũng biết hơn nửa đêm có người nhảy vào sân nhà nàng chính là Trương Cốc, lại sợ kế tiếp có chuyện xấu, lúc này mới đánh đòn phủ đầu.

Không thể không nói, Tô Mộc Lam này là một người thực sự thông minh.

Bạch Khang Nguyên thấy rõ ràng, nhưng là người thì luôn thích nghe những lời nói xuôi tai, lời khen tặng.

Đặc biệt là lại được một người thông minh lanh lợi như Tô Mộc Lam khen tặng nên cả người ông như tắm mình trong gió xuân, trong lòng vui sướng.

Trên mặt của Bạch Khang Nguyên tràn đầy tươi cười, lại nói, "Nếu ngươi nói như vậy thì ta sẽ làm như thế, hai trăm cân gạo này ra sẽ mau chóng mang về cho ngươi."

"Lý chính thúc, việc bắt Trương Cốc bồi thường cũng được, nhưng mà nhiều gạo như vậy, cháu mà nhận hết thì rất xấu hổ."

Tô Mộc Lam nói, "Suy cho cùng thì bên trong nhà cháu cũng chẳng mất đi thứ gì, số gạo này cứ quyên góp vào từ đường trong tộc đi, coi như là tấm lòng của cháu đối với từ đường, cũng cảm tạ

Lý chính thúc phải phí tâm phí sức vì chuyện này."

"Ta hiểu rõ ý của ngươi, có điều nếu quyên góp tất cả thì cũng không thích hợp, quyết định quyên một nửa đi."

Bạch Khang Nguyên dứt lời, Tô Mộc Lam lại nói, "Lý chính thúc, thôi cứ quyên góp toàn bộ đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play