"Ta hỏi ngươi, sao ngươi biết Trương Cốc không trộm gạo của nhà Tô thị?"
"Cốc nói cùng ta mà, chẳng lẽ Cốc nói mà ông cũng không tin?" Trương thị bĩu môi, "Chẳng lẽ ông chỉ tin lời nói của tiện nhân kia thôi sao? Ta nói cho ông biết, tiện nhân kia nói dối đó!"
"Ta hỏi lại ngươi, sao ngươi biết việc Tô thị bị mất gạo là nói dối?" Bạch Nhị Ngưu lại hỏi.
"Hỏi thừa, chính Cốc nói với ta mà." Trương thị không phục mà lẩm bẩm một câu.
"Được rồi, là Trương Cốc nói cho ngươi, vậy ngươi không nghĩ tới là người khác có thể đoán được vì sao ngươi biết Tô thị nói dối bị mất gạo sao?"
Nghe Bạch Nhị Ngưu hỏi như vậy, Trương thị sửng sốt "Chuyện này …"
Suy nghĩ một hồi lâu sau, chợt hiểu rõ điểm mấu chốt trong chuyện này, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
"Ông nhà à, ta ta ta…… Ta cũng nghe Cốc nói chuyện này, biết hắn không trộm gạo, tức giận Tô thị nói dối hòng lừa bịp gạo củba người khác, ta liền tức giận đến mụ mị đầu óc, liền … liền …"
"Liền đi khắp thôn nói với người khác Trương Cốc nhà ngươi buổi tối lẻn vào sân nhà của Tô thị?"
"Nhưng ta không nói thẳng…"
"Ngươi làm thế khác gì là nói thẳng?" Bạch Nhị Ngưu rốt cuộc không kìm nén lửa giận đầy mình được nữa, bổ nhào vào Trương thị mà mắng.
"Ngươi nói cho ta nghe xem ngươi có điểm gì tốt hả? Đầu óc ngu ngốc thì thôi, lại còn tự cho là mình rất thông minh, cứ về đến nhà là lại gây chuyện, chẳng lẽ ngươi muốn cả nhà bung bét ra thì ngươi mới vừa lòng à?"
Trương thị tự biết đuối lý, câm miệng không hé răng nửa lời.
"Ta nói cho ngươi biết, bây giờ phải đi cùng ta đi tìm Trương Cốc, đánh hắn một trận, sau đó bảo hắn nhắm mắt nhắm mũi mà nhận tội trộm 50 cân gạo! khi được ai hỏi tới thì nói là thấy Tô thị buôn bán với người khác, trong nhà có nhiều gạo và mì, nhất thời nổi lên lòng tham, trộm gạo của nhà nàng ta!"
"Cốc tới nhưng hắn không trộm gạo…" Trương thị nghĩ đến lời nói của Bạch Khang Nguyên vừa rồi là muốn bồi thường năm lần, trong lòng đau như cắt.
Năm lần, đó chính là 250 cân, hiện tại một đồng tiền một cân gạo, đây là 250 đồng tiền, có thể mua được nửa con heo.
"Nếu không giữa ngồi giam trong tù và bồi thường gạo, ngươi chọn cái nào?" Bạch Nhị Ngưu tức giận mà quát.
Luật pháp đương triều quy định rõ ràng, nếu là tư thông, cần đánh hai mươi đại bản, giam vào nhà lao một năm, mà ý định của Trương Cốc khi tới e là còn đáng giận hơn cả tư thông, sợ là phải chịu đánh 40 bản tử, giam trong đại lao hai năm.
Vả lại ở trong thôn những nhà nào có vợ và con gái đều cực kì thống hận loại người này, mặc dù Trương Cốc sau khi ngồi tù xong trở về trong thôn, đừng nói sau này sẽ không ai có thể gả cho hắn mà ngay cả người trong thôn cũng tuyệt đối sẽ không qua lại với hắn.
Dựa theo tình hình hiện tại mà nói, chắc chắn bồi thường gạo có lợi hơn nhiều.
Trương thị không hề hé răng, hiển nhiên là cam chịu.
"Đúng là rước ngu xuẩn về nhà, trong nhà vừa mới được hai ngày thư giãn yên ổn đã bị giày vò lên giày vò xuống, cứ như thế này thì lão tử không thể không đuổi ngươi về, để ngươi sinh sống cùng cái thứ bùn nhão không trét lên tường được kia, đừng trở về đây nữa!"
"Thật không biết đời trước lão tử rốt cuộc tạo ra nghiệt gì mà đời này rước phải một con vợ như ngươi, một nửa chuyện tốt cũng không làm, cả ngày chỉ biết tác oai tác quái khắp nơi, lão tử thật là……"
Bạch Nhị Ngưu nảy sinh ác độc, nâng tay lên chuẩn bị đánh về phía Trương thị, nhưng liếc mắt thấy mấy đứa trẻ tránh ở bên ngoài không dám tiến vào, sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi, cho nên hắn đành nhẫn nhịn, ép lửa giận xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT