Tô Mộc Lam biết làm thức ăn, cuộc sống trong nhà cũng khá dư dả, Bạch Khang Nguyên cảm thấy đồ vật tầm thường cũng không lấy được, chỉ có thịt bò này cũng coi như là đồ vật hiếm lạ, có lẽ Tô Mộc Lam cũng sẽ thích.

Trước mắt thấy Trịnh thị đã tính toán kỹ và đưa đồ vật đi, Bạch Khang Nguyên cũng vui mừng gật gật đầu, sau đó nói tiếp, "Đúng rồi, lúc trước bà nói muốn giúp Tô thị tìm một người đến ở rể, thế nào rồi? Bà đã đánh tiếng với Tô thị chưa?"

"Chưa đâu, ta suy nghĩ chờ tìm người thích hợp đã, sau đó nói với con bé một câu, xem nó có đồng ý hay không.

Nếu chưa tìm thấy mà trực tiếp nói với người ta như vậy thì không có cách nào mở miệng được.

Dù sao cũng là tái giá, không có bóng dáng người nào thì làm sao mà khuyên được, như thế người ta lại nghĩ chúng ta thấy nó không sống một mình được, nhất định phải tìm đàn ông cho nó thì sao." Trịnh thị giải thích nói.

"Đúng thế." Bạch Khang Nguyên gật gật đầu, "Dù sao bà cũng dùng món ăn vặt mà tiếp cận, nếu ổn thì nói với người ta một câu về chuyện gả chồng, cũng coi như giúp đỡ con bé một việc trong nhà."

"Yên tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ." Trịnh thị cười đồng ý với ý kiến của ông.

Đã qua nhiều ngày ăn tết, mùng một chúc tết, từ mùng hai đến mùng bảy ngày nào cũng đi thăm người thân.

Nhà mẹ đẻ, nhà chị em, nhà anh em, nhà cậu, nhà dì…

Lần lượt sắp xếp thời gian đi thăm từng nhà, một ngày đi một nhà là hết ngày, nếu nhà nào có nhiều họ hàng thì e là một ngày phải đi thăm hai nhà mới xong.

Nhà của Bạch Thạch Đường là đơn truyền ba đời, không có họ hàng thân thuộc để đi thăm.

Còn Tô Mộc Lam đã cắt đứt liên lạc với nhà mẹ đẻ của mình nên cũng không cần qua lại, thế cho trong khoảng thời gian này, nhà người khác bận bịu túi bụi, nhưng nhà nàng rất nhàn nhã.

Nhân dịp này, Tô Mộc Lam lại nghiên cứu chế tạo mấy món ăn mới, nặn một ít bánh trôi.

Ngày mười lăm tháng giêng, phương Nam làm bánh trôi, phương Bắc ăn bánh nguyên tiêu.

Lúc ở xã hội hiện đại, bởi vì làm đồ ăn nhanh và tiện cùng với sự giao thoa văn hóa giữa hai miền nam bắc nên phần lớn người ở phương bắc cũng ăn các loại nhân bánh trôi như ở phương nam, nhưng lúc này, ở đây phần lớn mọi người ăn bánh nguyên tiêu.

Đậu phộng, hạt hướng dương và các loại hạt khác được trộn với đường rồi ép thành hình quả trám, cắt thành những khối hình vuông, lăn trong bột gạo nếp để trong một cái rá, lăn đi lăn lại thành lớp vỏ của bánh nguyên tiêu.

Sau khi nấu chín, bột nếp cũng sẽ mềm hơn một chút, nhưng vì lăn hết tầng nọ đến tầng kia nên lúc ăn vẫn cứng, không đủ mềm mại.

Nhưng bánh trôi là bột nếp và bột tẻ làm thành, sau khi nấu chín thì có vị rất mềm mại, vả lại bánh được nặn bằng tay nên việc làm nhân có thể biến hóa thành nhiều chủng loại.

Mè đen, đậu phộng, bí đỏ, khoai lang tím…

Nhiều kiểu nhiều loại nên hương vị cũng khác nhau.

Hơn nữa Tô Mộc Lam còn dùng bột gạo nếp đã hấp chín, nặn thành những viên bánh trôi chín, rải lên một ít bột nếp để tránh chúng bị dính vào nhau, sau đó dùng xiên tre xuyên qua, làm thành từng xâu bánh trôi, bất kể lúc nào cũng có thể ăn.

Nếu muốn ăn khác lạ một chút thì cho bánh trôi đã chín này cho vào chảo dầu chiên lên, đến khi vỏ bánh vàng và giòn là được, khi ăn bên ngoài cháy bên trong mềm, cực kì thơm.

Vì thế, sau tết Nguyên Tiêu, khắp nơi trên thị trấn đều có thể thấy mấy đứa bé cầm từng xâu bánh trôi, vừa đi vừa ăn, còn so sánh mùi vị bánh của nhau, ta có vị này, ngươi có vị kia, thay phiên nhau nếm thử.

Việc buôn bán của Ngô Ký có thể nói vô cùng sôi động kể từ khi mở cửa sau năm mới.

Bên phía Tô Mộc Lam cũng rất bận rộn.

Ngoài việc làm một ít thức ăn thì phải dạy vợ chồng Ngô Trác Viễn cách làm của rất nhiều món ăn, chạy đi chạy lại hai nơi, rất vất vả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play