Chuyện này một truyền mười, câu chuyện phiếm của cả thôn trong dịp tết đầu năm nay đều bàn luận nhiều nhất về việc có nên cho con gái lớp học trong tộc đọc sách hay không.
Sau khi Bạch Khang Nguyên nghe được những lời này thì trong lòng rất thoải mái, ở nhà rót một chén rượu ra, nhấp một ngụm, "Không phải nói quá chứ ý kiến này của vợ Bạch Thạch Đường đúng là không tệ."
"Ta thấy con bé này rất thông minh." Trịnh thị cũng cười híp cả mắt lại, "Thằng hai nghe lời này xong, không phải cũng khen không dứt miệng hay sao, nói là phải đi về nói chuyện này cho Huyện thái gia của hắn nữa đó."
"Chuyện này cũng coi như là giúp thằng hai nhà chúng ta một vụ, bằng không thằng hai làm chủ bộ cũng không dễ lập chiến công, lại muốn gánh trách nhiệm thu nhập thuế hao hụt, nếu chuyện này thằng hai mà làm tốt thì cũng có thể được nhận ban thưởng."
"Mấy năm nay, Thái Hậu và Hoàng Thượng vẫn luôn chú trọng những việc này, nếu thành thì cũng coi như gãi đúng chỗ ngứa, có lẽ trong lòng Huyện thái gia cũng sẽ cân nhắc chừng mực mà không bạc đãi thằng hai."
Bạch Khang Nguyên cười nói, "Có điều cũng vất vả cho bà, nói chuyện này như thật vậy, ta nghe thấy cũng phải tin."
"Haiz, những phụ nhân trong thôn này ai cũng giống nhau, chuyện của nhà người ta cũng lan truyền đến mức trở nên diệu kì." Trịnh thị nhắc đến chuyện này, vẫn hơi bất đắc dĩ mà vỗ trán.
Lại nói tiếp, chẳng qua bà chỉ đề cập đến chuyện cháu gái nhà bà con xa của mình gả cho một tiên sinh dạy học ở huyện thành, cuộc sống hàng ngày vô cùng thỏa mãn, còn những thứ khác như một năm kiếm một trăm lượng, sau này sẽ làm quan to, tương lai còn xán lạn hơn thằng hai thì bà không hề nói, đều là bị những người đó đồn đại, lan truyền rồi thêm mắm thêm muối.
Cũng may cháu gái nhà bà con xa này là do bà bịa đặt ra, nếu thực sự có một đứa cháu gái như vậy, e là sẽ tìm tới cửa chất vấn bà sắp đặt chuyện này mất.
Có điều nhìn tình cảnh trước mắt bây giờ, việc bịa đặt hay không dường như không quan trọng nữa.
Ánh mắt của mọi người có vẻ không để ý vào chuyện này có thật hay không, ngược lại đều trông mong con gái trong nhà sẽ biết chữ, đọc sách, gả cho nhà chồng tốt.
Như thế cũng tốt, tóm lại là đã đạt được mục đích.
Bạch Khang Nguyên hiểu rõ ý của Trịnh thị, cười khà khà "Chuyện này cũng không còn cách nào khác, kệ bọn họ là được, có lẽ qua ngày mười lăm tháng này khi lớp học trong tộc nhập học thì sẽ có người tìm đến cửa, đến lcus đó để xem có bao nhiêu người tới.
Chỉ cần có người tới thì chuyện này coi như thành công, còn những thứ khác cứ thư thả là được".
"Chuyện này vợ của Bạch Thạch Đường đưa ra ý tưởng, ông cũng suy nghĩ xem đưa cho nhà Bạch Thạch Đường cái gì đó, đừng để sau này lại mang tiếng nhà chúng ta được lợi mà không nhớ ơn chút nào, tóm lại là khó chấp nhận được."
"Chuyện này ngươi cứ yên tâm đi." Trịnh thị cười nói, "Hay là hiện tại thằng hai mới mang một ít thịt bò về, ta đưa cho nhà con bé một mảnh nhỉ."
Triều đình coi trọng việc làm ruộng, trâu bò cày ruộng cực kì quan trọng, không thể vô cớ giết, trừ phi là gặp nạn hoặc là bò bị bệnh chết, phải báo cho nha môn một tiếng mới được giết mổ và bán thịt.
Thịt bò hiếm khi được ăn, mùi vị lại không tồi, mặc dù có thể gặp được lúc bò bị giết thịt nhưng chưa chắc có thể mua được.
Khi Bạch Tử Thực làm chủ bộ ở huyện thành, là một vị quan thanh liêm thương yêu dân chúng, bá tánh ghi ơn.
Trong một lần bò nhà họ lúc kéo xe không cẩn thận ngã xuống mương chết, họ bèn mổ bò nhưng không hề đem thịt đi bán mà tặng một ít cho Bạch Tử Thực.
Mà Bạch Tử Thực thì không nỡ ăn một mình, tặng một ít cho Huyện thái gia, phần còn lại thì cầm về hiếu kính hai vợ chồng già bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT