Ngô Trác Viễn thấy vậy liền bàn bạc với Tô Mộc Lam rằng hắn sẽ tiếp quản việc mua sữa dê tươi từ chỗ Trương Môn Nghĩa, để Tô Mộc Lam đỡ phải chạy ngược chạy xuôi.
Mà hiện tại chủng loại và số lượng thức ăn càng ngày càng tăng nhiều hơn.
Nhu cầu về sữa dê cũng tăng lớn, Ngô Trác Viễn liền bàn bạc với Trương Môn Nghĩa, trả tiền một nửa, nửa còn lại vẫn đổi bằng đồ ăn.
Một ngày nọ, Ngô Trác Viễn vẫn tới mua sữa dê như thường lệ, trả tiền và thức ăn, đưa sữa dê mà Trương Môn Nghĩa đã chuẩn bị tốt lên xe bò.
"Trương đại ca vất vả." lúc gần đi Ngô Trác Viễn nói cảm ơn.
"Đi thong thả." Trương Môn Nghĩa tiễn Ngô Trác Viễn đi, không nhịn được hỏi một câu, "Trước đó không phải là Tô thị nhà Bạch Thạch Đường ở thôn Bạch Gia tới mua sữa dê à, sao về sau đều là ngươi đến mua thế?"
"Vâng, sau này đều là ta tới mua." Ngô Trác Viễn cười nói, "Tô tẩu tử quá nhiều việc, không lo liệu hết được."
"Vậy sao." Trương Môn Nghĩa lập tức hơi thất vọng.
"Trương đại ca có việc gì sao?" Ngô Trác Viễn thấy dáng vẻ Trương Môn Nghĩa muốn nói lại thôi liền kinh ngạc hỏi.
"Cũng không chuyện gì quan trọng, năm ngoái Tô thị tới chỗ ta mua thịt dê, lúc ấy không có sườn dê mà nàng ấy muốn, ta nghĩ bây giờ không biết nàng ấy có muốn nữa hay không, nếu muốn, ít nữa ta có thì ta sẽ giữ lại cho nàng ấy một ít." Trương Môn Nghĩa nói.
"Khi nào ta gặp Tô tẩu tử thì sẽ chuyển lời của Trương đại ca cho tẩu ấy, hỏi Tô tẩu tử có cần hay không nhé." Ngô Trác Viễn chủ động nói.
"Được rồi, ngươi hỏi một câu, nếu muốn thì ít nữa ta sẽ đưa tới nhà."
Trương Môn Nghĩa cụp mắt xuống, nói tiếp "Đến lúc đó dê bị giết thịt, máu bắn tung tóe, có lẽ nàng ấy cũng không cầm được."
"Được, ta sẽ chuyển lời cho tẩu ấy."
Tiếp xúc với nhau một thời gian, Ngô Trác Viễn thấy Trương Môn Nghĩa là người tính tình nhân hậu, thật thà, cảm thấy người thật thà luôn là người tốt, cho nên hiện tại luôn miệng đồng ý, giúp đỡ chuyển lời.
Trương Môn Nghĩa cười cười, nhìn Ngô Trác Viễn đi xa mới quay về sân tiếp tục làm việc.
"Đệ nhìn đệ xem, sang năm mới rồi mà cũng không đổi lấy một bộ quần áo mới là sao?"
Trương Môn Nghĩa nghe được giọng nói, ngẩng đầu lên thấy Trương Lê Hoa vào sân, vội vàng buông việc trong tay xuống, "Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?"
Nói xong liền đỡ nàng, "Thân thể tỷ bất tiện, sao còn chạy qua chạy lại."
Năm ngoái Trương Lê Hoa có tin vui, lúc này đã được bốn tháng.
"Cha mẹ chồng vốn không muốn cho ta chạy qua chạy lại, nhưng ở nhà chán quá nên ta bảo đi lại một chút, đâu phải là lần đầu mang thai, ta biết chừng mực, đệ yên tâm đi."
Trương Lê Hoa cười nói, "Chủ yếu là thương đệ ở nhà một mình, trời cũng dần ấm áp hơn, mang một bộ quần áo mới mặc vào mùa xuân cho đệ, ai ngờ vừa tới đã thấy đệ vẫn mặc quần áo cũ của mùa đông, năm ngoái không phải đã làm cho đệ hai bộ mới rồi còn gì, sao đệ lại không mặc?"
"Cả ngày làm việc, mặc quần áo mới không tốt, quần áo cũ chưa bị hỏng, cũng chẳng có miếng vá nào, mặc cũng thế." Trương Môn Nghĩa cười hì hì.
"Được rồi, ta cũng không ngốc, không phải không biết, đâu phải đệ nghĩ mặc quần áo nào cũng thế, mà là không muốn mặc quần áo mới, thay đổi chính mình thôi."
Trương Lê Hoa nói tới điều này liền thở dài, "Đệ nói xem, đệ cũng lớn đầu rồi, cả ngày muốn lười biếng thì lười biếng, nói đi nói lại, vẫn thiếu một người có thể chăm sóc cho đệ."
"Tỷ, một mình đệ cũng có thể chăm sóc được chính mình." Trương Môn Nghĩa nói, "Tỷ cũng đừng bận tâm lo nghĩ về chuyện này nữa".
Trương Lê Hoa thấy Trương Môn Nghĩa trả lời như vậy, lập tức thở dài.
Trương Môn Nghĩa nói với người ngoài là thời trẻ vợ chết, trở thành người goá vợ, trên thực tế…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT