Nếu như vậy thì sao nàng không trực tiếp đi lấy lòng Phùng thị, như vậy chẳng phải là sẽ bảo toàn được thể diện của mình hay sao?

Chỉ cần Phùng thị vui vẻ, sau này Bạch Nhị Ngưu kiếm được việc làm ở trước mặt Bạch Kim Bắc chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao?

Chuyện này chỉ cần làm hoàn mỹ, có lẽ sau này Bạch Nhị Ngưu còn phải nịnh bợ nàng nữa kìa!

Trương thị tưởng tượng như vậy, lập tức cảm thấy cả người đầu nhẹ nhõm, cũng bất chấp những thứ khác, chỉ xách theo giỏ rau, vui quên trời đất mà đi về phía nhà của Phùng thị.

Khi tới cửa liền mơ hồ nhìn thấy trong nhà của Phùng thị còn có tiếng nói chuyện, vả lại ở ngoài sân cùng trong phòng vẫn để đèn đuốc sáng trưng.

Bạch Vĩnh Hòa đang đọc sách ở học đường, hết sức chăm chú, buổi tối thường xuyên đọc sách đến khuya, Phùng thị sợ đôi mắt của Bạch Vĩnh Hòa bị ảnh hưởng xấu nên buổi tối châm rất nhiều đèn để chiếu sáng sủa một chút.

Trương thị tới nơi, sau khi gõ cửa thì cất tiếng lanh lảnh "Phùng tẩu tử ở nhà không?"

Một lát sau, Phùng thị tới mở cửa, thấy Trương thị đến, nàng cau mày lại hỏi "Vợ Nhị Ngưu à, đã trễ thế này, có chuyện gì đấy?"

"Cũng không có chuyện gì …"

Phùng thị càng nhíu chặt mày hơn, "Đúng là người gì không biết, buổi tối gõ cửa nhà người khác, kết quả lại chẳng có chuyện gì, không có chuyện gì thì gõ cửa nhà người ta làm gì, đùa vui lắm à?" Vừa nói chuyện, tay đã vươn ra định đóng cửa.

"Ấy ấy ấy, Phùng tẩu tử." Trương thị thấy thế, vội vàng duỗi tay cản lại, nói, "Cũng không phải hoàn toàn không có việc gì …"

"Nói sớm có phải hơn không." Phùng thị buông tay ra, "Nói quanh co lòng vòng làm gì?"

"Haiz …" Nụ cười trên mặt Trương thị có phần xấu hổ, trong lòng cũng hơi bực bội Phùng thị, nhưng nghĩ đến phải đưa đồ ăn cho Tô Mộc Lam, lại cảm thấy cơn bực này chẳng đáng kể chút nào, nụ cười càng trở nên nịnh bợ hơn "Phùng tẩu tử, tẩu cầm cái này đi." "Đây là……" Phùng thị nhìn giỏ tre, hơi sững sờ một chút.

"Ở vườn rau trong nhà có chút đồ ăn, ta chọn một số thứ tươi tắn lại tốt, hái được một giỏ tre đưa tới nhà cho Phùng tẩu tử, Phùng tẩu tử nếm thử một ít trước đi." Trương thị cười nói, "Cũng không phải là thứ đáng giá gì, mong Phùng tẩu tử đừng chối từ." Vừa nói chuyện, Trương thị vừa nhét giỏ tre vào tay của Phùng thị.

Phùng thị lại duỗi tay đẩy ra bên ngoài "Vô duyên vô cớ tới đưa đồ ăn cho nhà ta? Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng, nếu không có chuyện gì thì đi đi, ta còn đang bận đây."

"Cũng không phải là không có duyên cớ …"

Trương thị cảm thấy nụ cười trên mặt chính mình hơi cứng ngắc, nhưng vẫn nói tiếp "Hiện tại Nhị Ngưu nhà ta đang đi theo Kim Bắc ca làm một ít việc vặt, ta nghĩ Kim Bắc ca quan tâm tới Nhị Ngưu nhà ta như vậy, trong lòng rất cảm động, luôn muốn lấy thứ gì đó để tặng cho Phùng tẩu tử, nhưng bên trong nhà ta thì Phùng tẩu tử cũng biết rồi đấy, thực sự là không có thứ gì đáng giá."

"Nhân tiện hái được một giỏ đồ ăn, mong Phùng tẩu tử đừng ghét bỏ …"

Bạch Kim Bắc để Bạch Nhị Ngưu đi theo làm việc vặt sao?

Sắc mặt Phùng thị lập tức âm trầm hơn, nhìn về phía Trương thị nói, "Bên trong nhà ta cũng không thiếu đồ ăn, ngươi mang về đi."

Vừa dứt lời liền đóng cửa "rầm" một tiếng, căn bản mặc kệ Trương thị còn đang đứng ở bên ngoài.

Trương thị bị đuổi ra ngoài, suýt nữa bị ván cửa chẹt vào mũi, khuôn mặt lập tức nhăn nhó lại, nhổ nước bọt về phía ván cửa.

Phi!

Chẳng phải là vì trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn hay sao, coi bản thân mình là phu nhân nhà giàu không thèm để người khác vào mắt, đúng là thứ không ra gì.

Chửi mát một lúc, Trương thị cảm thấy xả được cục tức rồi mới nghênh ngang đi về phía nhà mình.

Lúc sắp về đến nhà, nàng ta nhìn giỏ rau trong tay liền cau mày lại.

Đồ ăn chưa đưa đi được, trở về không dễ ăn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play