Trương thị suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mang giỏ rau đi giấu tại đống lúa mạch nhỏ ở bên ngoài, chuẩn bị sáng sớm hôm mang đồ ăn đưa cho Trương Cốc.
Dù sao trước đó Bạch Nhị Ngưu có nói rằng chờ đến lúc nàng trở về, nếu vẫn còn nhìn thấy giỏ đồ ăn trong tay nàng thì sẽ không tha cho nàng, trước mắt coi như không còn đồ ăn nữa.
Dù sao cũng là đưa đi, nhưng đưa cho ai mà chẳng được?
Vả lại chỉ có một rổ đồ ăn, Bạch Nhị Ngưu đâu thể tò mò mà đi tìm Tô Mộc Lam hỏi nàng ta rốt cuộc có nhận được đồ ăn mình đưa tới hay không?
Nếu thật sự hỏi thì Trương thị cảm thấy chính mình cũng có thể nói lái đi được.
Nàng sẽ nói Tô Mộc Lam nhận đồ ăn rồi, nhưng vì nhìn thấy nàng ngứa mắt nên nói không nhận được, đến lúc đó người này nói có lý, người kia cũng nói có lý, không thể vừa mở miệng là thừa nhận nàng không muốn đưa luôn được.
Đến lúc đó sẽ khiến cho Tô Mộc Lan phải ngậm bồ hòn làm ngọt!
Trương thị càng nghĩ càng thấy đắc ý, nỗi bực bội khi vừa rồi bị Phùng thị lạnh nhạt đã biến mất sạch sẽ, vênh mặt hất hàm đi về phía nhà mình.
Bên này, sau khi Phùng thị đóng cửa, ở trong sân suy nghĩ một lúc, tiếp đó nổi giận đùng đùng đi tìm Bạch Kim Bắc.
Bạch Kim Bắc đang uống trà ở trong phòng, nhìn thấy Phùng thị vào nhà, rót một ly đưa cho nàng, "Đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc, trà vừa hay ngấm, nước cũng đủ độ ấm, nàng nếm thử xem thế nào?"
"Nếm gì mà nếm?" Phùng thị đẩy tay Bạch Kim Bắc ra.
Nước trà trong tay suýt nữa vãi ra, Bạch Kim Bắc vội vàng thu tay về, buông cái ly xuống, nhìn Phùng thị thở phì phò, nở nụ cười hì hì, "Vừa rồi còn êm đẹp, sao bây giờ lại thành thế này rồi? đến đây nào, nói xem … nói xem, ai chọc giận nàng … ai chọc giận nàng, ta sẽ đi xả giận thay cho nàng!"
Khi nói chuyện, Bạch Kim Bắc liền xắn tay áo lên, bộ dáng như sắp sửa muốn đánh nhau với ai đó.
Phùng thị tức giận duỗi tay chỉ thẳng vào Bạch Kim Bắc, "Trông chàng hăng hái chưa kìa, chẳng phải ta bị chàng chọc tức hay sao?" Bị hắn chọc tức sao?
Bạch Kim Bắc lập tức sửng sốt, cẩn thận đánh giá chính mình từ trên xuống dưới một hồi, còn tinh tế ngẫm nghĩ một lát, từ đầu đến cuối cũng không nghĩ ra được chính mình rốt cuộc làm chuyện gì mà chọc giận Phùng thị như vậy.
"Khụ……" Bạch Kim Bắc nhăn nhó mặt lại, "Khi Huyện thái gia đánh người cũng sẽ nói rõ ràng cho người ta rốt cuộc vì sao muốn đánh người mà …"
Cho dù chết, cũng phải để hắn chết một cách rõ ràng mới được, nếu cứ mơ hồ như vậy thì oan khuất quá.
"Ta hỏi chàng." Phùng thị thở phì phò, khi nói chuyện, giọng điệu còn cất cao gấp đôi so với bình thường "Chàng để Bạch Nhị Ngưu ở bên cạnh làm việc cho chàng sao?"
"Ừ." Bạch Kim Bắc gật gật đầu, "Ta thấy thằng nhóc ấy khá thông minh, ta định để hắn làm một số việc vặt khi buôn bán dược liệu."
"Thông minh á? Ta thấy là gian trá thì có!" Phùng thị nói, "Đâu phải là chàng không biết con người của Trương thị kia, cả ngày mắt mũi cũng không thèm nhìn nương của Thủy Liễu, hiện tại chàng còn để Bạch Nhị Ngưu làm việc ở bên người, chẳng khác gì vả vào mặt nương của Thủy Liễu cả?"
"Không phải nàng cố tình gây khó dễ cho nương của Thủy Liễu? Được rồi, ta thấy nàng cố tình gây khó dễ cho ta thì có!"
"Haiz, ta cứ tưởng nàng giận dỗi vì chuyện gì, hóa ra là chuyện này." Bạch Kim Bắc cười ha hả, "Có điều vì sao mà nàng biết được chuyện này thế?"
Hắn không nói chuyện này với Phùng thị, Bạch Nhị Ngưu không ngốc, đoán chừng sẽ không khoe khoang khắp nơi.
"Vì sao ta biết à? Mới vừa nãy Trương thị tìm tới cửa, cứ nhất định phải đưa một giỏ đồ ăn cho ta, nói là Bạch Nhị Ngưu đi theo chàng làm việc, trong lòng nàng ta cảm kích chứ sao."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT