Tô Mộc Lam cười cười, "Có thần, nhưng không có ma, hôm nay kể cho các con nghe …"

"Chuyện về Tây Du Ký nhé."

"Tây Du Ký, đó là chuyện gì?" Bạch Mễ Đậu hơi tò mò một chút.

"Haiz, không phải nương đang muốn kể sao, đệ nói nhiều quá." ngày thường Bạch Trúc Diệp thường đùa giỡn với Bạch Mễ Đậu, lúc này cũng không nể nang gì, duỗi tay cấu véo cánh tay Bạch Mễ Đậu, ý bảo hắn không được hỏi nhiều nữa.

"Tây Du Ký, là chuyện kể về một vị hòa thượng đức cao vọng trọng dẫn theo ba đồ đệ đi sang phía tây để xin chân kinh của Phật tổ."

Giọng nói của Tô Mộc Lam trong trẻo, nói, "Mở đầu chuyện, chúng ta sẽ nghe một chút về con khỉ họ Tôn này …"

Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, không nhanh không chậm, từ từ kể, ba đứa đầu củ cải nhanh chóng nghe say sưa.

Mà bên này, Trương thị xách theo một cái giỏ tre, chần chờ bước ra cửa.

Lúc này khuôn mặt nàng còn đen hơn cả bầu trời gấp ba lần.

Bạch Nhị Ngưu bảo nàng hái một rổ đồ ăn đưa tới nhà Tô Mộc Lam, ban ngày nàng ra vườn rau hái được một rổ đồ ăn, có điều đến khi phải đi đưa cho Tô Mộc Lam, chân nàng thật sự không nhấc lên được.

Sao có thể mang khuôn mặt tươi cười đi đưa đồ ăn cho Tô Mộc Lam được chứ, như thế chi bằng giết nàng đi còn hơn.

Người trong cả thôn đều biết nàng cùng Tô Mộc Lam không hợp, mấy ngày nay Bạch Nhị Ngưu vội vàng đi làm nhà giúp Tô Mộc Lam, đã có những người phụ nữ thích sinh sự đã nói kháy rất nhiều câu với nàng.

Trương thị nghe đi nghe lại cũng hiểu ẩn ý trong những lời nói ấy đều là sỉ nhục nàng không biết vị trí của mình ở trong nhà, biết rõ Tô Mộc Lam không hợp với nàng, nhưng Bạch Nhị Ngưu căn bản không để ý tới.

Trương thị không chi phối được Bạch Nhị Ngưu, nhưng có thể chi phối được chính mình, nhất quyết không chịu đi.

Cho đến khi trời tối, sau khi Bạch Nhị Ngưu về nhà, không thèm rửa tay rửa mặt, càng không thèm ăn cơm đã hỏi dồn nàng về chuyện đã đưa đồ ăn cho Tô Mộc Lam chưa, khi biết nàng chưa đưa đi liền cãi nhau với nàng một trận.

Trương thị hiểu tính tình của Bạch Nhị Ngưu, biết đồ ăn này cần phải đưa đi, không thể để ở nhà được.

Khuyên can mãi, sau khi ăn xong cơm chiều ở nhà, Bạch Nhị Ngưu liên tiếp thúc giục chửi rủa, lúc này Trương thị mới ra cửa.

Đi hai bước về phía nhà của Tô Mộc Lam, nàng lại lui trở về, nghĩ đến tính tình nóng nảy giận dữ của Bạch Nhị Ngưu lúc ban ngày, nàng lại nhanh chóng bước hai bước lên, nhưng lại cảm thấy không ổn nên lại lui về.

Bởi vậy hai lần đi đi về về như vậy nên phải mất một lúc lâu Trương thị mới tới bên ngoài nhà của Tô Mộc Lam.

Lúc này nhìn thấy bức tường sân đã được xây cao, còn có cửa cao chót vót, Trương thị nâng tay lên nhưng cũng không gõ cửa, môi mấp máy há ra, cuối cùng cũng không hô lên thành tiếng.

Cuối cùng, Trương thị đặt giỏ tre chưa đầy đồ ăn xuống mặt đất, tức giận quay người đi.

Nghĩ đến việc tới đây đưa đồ ăn sẽ bị người ta châm chọc, thậm chí còn sẽ bị Tô Mộc Lam nói móc một trận, trong mắt Trương thị tức tối đến mức dường như nhỏ máu.

Tô Mộc Lam này thật đúng là vận cứt chó, có mối quan hệ tốt đẹp với Phùng thị như vậy, làm hại nàng hôm nay xấu hổ nhục nhã!

Phùng thị này bị mù mắt rồi hay sao mà qua lại thân thiết với một quả phụ như vậy, không sợ danh tiếng của mình bị ảnh hưởng xấu khiến con trai ả không lấy được vợ hay sao.

Trong đầu Trương thị thầm rủa một tiếng, đi qua đi lại trước giỏ rau của mình một hồi lâu.

Bỗng nhiên nàng ta ngừng lại, đột ngột vỗ một cái vào trán mình.

Ngốc thật, người mà Bạch Nhị Ngưu muốn nịnh bợ là Bạch Kim Bắc, mà Bạch Kim Bắc thì sao, bị Phùng thị nắm chặt trong tay.

Phùng thị thì sao, lại qua lại thân thiết với Tô Mộc Lam, cho nên Bạch Nhị Ngưu mới lì lợm la liếm bảo nàng đi đưa đồ ăn cho Tô Mộc Lam, mục đích cũng là vì khiến Bạch Kim Bắc vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play