Phòng bệnh lại trở lại yên ắng, bác sĩ gọt xong vỏ táo, chia đều ra thành bốn miếng bày lên đĩa, rồi lại tiện tay gọt thêm quả nữa. Ngày xưa còn học trong trường Y, anh không ít lần mang táo ra gọt để tập độ ổn định của tay, anh có thể gọt xong một quả táo trong vòng nửa phút, vỏ táo vừa mỏng vừa đều, và không bị đứt giữa chừng. Hơn nữa đây còn là hành động tốt để giúp bản thân bình tĩnh lại, đến khi bác sĩ quay trở lại được với thực tại thì nhận ra mình đã gọt hết cả sáu quả táo trên tủ đầu giường rồi.

“Ha ha, ngại quá, tôi cứ gọt táo là lại nghiện.” Bác sĩ xấu hổ cười. “Sao bây giờ? Tôi gọt nhiều quá thì phải.”

“Không sao, đây là táo thừa lại của cả ba bữa hôm nay, tôi không thích ăn táo, anh ăn đi”. Trình Kiêu thoải mái nói.

Dù bác sĩ có ăn khỏe cũng chẳng ăn hết nổi sáu quả! Mà táo gọt xong rồi sẽ bị thâm rất nhanh, bác sĩ xin lỗi một câu rồi bèn bưng đĩa táo ra ngoài đi một vòng, đem táo đổi lấy ít đồ ăn vặt của các cô điều dưỡng.

Trình Kiêu nhìn đống khoai tây chiên được bưng tới trước mặt, dở khóc dở cười: “Tôi hiện giờ làm sao ăn được mấy thứ đồ làm sẵn độc hại này?”

Bác sĩ nhìn anh ta như thể một kẻ ngốc: “Anh có bị bệnh dạ dày đâu, mà chỉ cấm ăn 8 tiếng trước phẫu thuật thôi, ngày mai 10 giờ sáng mới phẫu thuật, không sao, anh bây giờ vẫn ăn được. Ô này, anh chưa ăn khoai tây chiên bao giờ à? Tội nghiệp thật, ăn vài miếng không sao đâu.”

Trình Kiêu nhìn mấy lát khoai tây chiên thơm phức trước mặt, không nhịn được bèn thò tay ra, nhất thời bất cẩn, vì vậy mà con cá bạc cầm trong tay bị rơi xuống đất.

Bác sĩ khom người định nhặt lên, bởi vì ánh đèn trong phòng bệnh hơi yếu, anh không biết con cá rơi ở đâu, bác sĩ nhìn kĩ mới thấy dưới gầm giường bệnh có chút ánh sáng lấp lánh.

Đúng lúc anh định với tay ra, thì đột nhiên nghe Trình Kiêu hét lên: “Đừng nhặt!”

Cùng lúc đó, một giọng trẻ con lanh lảnh cất lên trong bóng tối: “Chú, tốt nhất là đừng động vào chiếc Ngư phù bạc đó.”

Bác sĩ sững người, rồi quên luôn chuyện nhặt con cá bạc, thẳng người dậy, nhìn sang thằng bé đang đi từ trong phòng vệ sinh ra với ánh mắt tóe lửa. Thằng nhóc Thang Viễn quả nhiên đang ở đây.

“Cháu giải thích ngay cho chú chuyện này.”

Thang Viễn gặp phải ánh mắt tức giận phía sau mắt kính của bác sĩ bèn hơi co người lại, nhưng rồi lại ưỡn ngực lên, nói rành rọt: “Chú có biết chiếc Ngư phù bạc này dùng làm gì không?”

Bác sĩ hơi giật khóe miệng, anh muốn là muốn thằng bé giải thích tại sao nó lại xuất hiện ở đây, anh không quan tâm đến cái Ngư phù bạc gì đó có được không? Nhưng anh nhận ra sắc mặt của Trình Kiêu không còn bình tĩnh như ban nãy nữa, mà đầy lo lắng bất an, nhớ ra ban nãy Trình Kiêu cũng cảnh cáo anh không được nhặt lên, bèn nổi tính tò mò, hỏi dồn: “Tất nhiên chú không biết, thế cháu biết à?”

“Tất nhiên cháu biết!”. Thang Viễn chỉ lên ngực mình, kiêu ngạo nhắc nhở cho bác sĩ nhớ rằng cậu chỉ nhìn qua sách là đã thuộc, đừng có đùa, từ nhỏ cậu đã được sư phụ dắt đi xem hình vẽ các loại bảo vật thất truyền, tất nhiên có gì mà không biết. “Ngư phù thường dài bằng một ngón tay, chia làm hai nửa trái phải, ở giữa có khớp để nối với nhau. Nửa phù trái đặt trong nội đình, nửa phù phải thì người sở hữu sẽ đem theo người, nó giống như giấy tờ chứng minh của quan viên. Tuy tương truyền rằng nó được Đường Cao Tổ Lý Uyên phát minh ra, nhưng ngư phù cũng na ná với hổ phù thời Chiến Quốc, chỉ có hình dáng khác nhau, nên quyền lực mà nó đại diện cũng khác. Hổ phù có thể điều động quân đội, còn ngư phù chỉ để chứng minh thân phận thôi, nó đã có từ đời cổ rồi.”

“Ngư phù bạc này là đồ cổ?”. Bác sĩ hơi chau mày, cảm thấy cảnh tượng được người khác phổ cập kiến thức lịch sử này rất quen, trong trí nhớ hình như cũng có người từng kiên nhẫn giải thích cho anh như thế này, nhưng khi anh muốn nhìn rõ tướng mạo người đó, thì không thể làm được, thậm chí không thể nhớ nổi giọng nói người đó ra sao nữa.

“Đúng là đồ cổ, nhưng nó không phải đồ cổ tầm thường”. Thang Viễn nhìn Trình Kiêu trên giường bệnh. “Ban đầu tôi còn chưa dám chắc, nhưng nhìn thái độ của anh, thì chiếc Ngư phù bạc này e rằng là đồ âm ti thời cổ đại lưu lạc lên nhân gian. Âm ti hành tẩu trên nhân gian, dương khí họ cần phần lớn là hút từ người bên cạnh, không rõ anh lấy chiếc Ngư phù bạc này từ đâu, mà anh không phải người âm ti, chắc anh dùng Ngư phù bạc để lén hút lấy dương thọ của người xung quanh, rồi chuyển sang chính mình. Nếu không có chiếc Ngư phù bạc này, anh không sống được đến bây giờ rồi.”

“Nói bậy”. Bác sĩ nghe xong phát cáu, anh là người học y, không bao giờ đi tin những chuyện ma quỷ này, “Ý cháu nói là, các chú làm phẫu thuật kém phải không?”

“Không phải, phẫu thuật tốt đến mấy, cơ thể người cũng phải có khả năng chịu được mới thành công. Trong lòng chú biết rõ, anh ta đã phẫu thuật nhiều lần đến thế, còn sống được đến giờ đã là kì tích rồi.” Thang Viễn nhún vai, lúc trong phòng vệ sinh, cậu nghe được quá trình phẫu thuật, đã cảm thấy Trình Kiêu có vấn đề. Những sách vở chuyên ngành y học mà bác sĩ để trong nhà, lúc rảnh rỗi cậu cũng đã lôi ra đọc.

Mặc dù chuyện Trình Kiêu đánh rơi Ngư phù bạc thường xuyên ở khắp mọi nơi và lại có người nhặt trả về đúng là rất kì quái, thì cũng không thể dùng lí do của Thang Viễn để giải thích được! Vừa lúc bác sĩ định quát Thang Viễn không được nói lung tung, thì nhìn thấy một con rắn trắng đang trườn ra từ gầm giường, bụng nó còn hằn rõ hình một con cá.

Thang Viễn kêu giời, nhảy bổ tới, cầm ngược con rắn lên mà lắc: “Bà nội tôi ơi! Sao lại ăn uống bừa bãi thế này? Cái Ngư phù bạc này phải đem phong ấn chứ, sao bà nội lại nuốt mất hả? Không sợ nghẹn à!”

“Cạch!”. Quả nhiên từ trong mồm con rắn rơi ra một món đồ, chỉ tiếc là vừa chạm xuống đất, nó đã vụn thành bột.

Trình Kiêu lặng lẽ nhìn đống bột màu bạc dưới đất, khẽ nhếch mép, đến lúc anh ngẩng đầu lên thì không tỏ bất cứ thái độ gì: “Bác sĩ, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Bác sĩ ngượng ngùng không biết cất tay chân vào đâu, tất nhiên anh không tin những chuyện âm ti dương thọ gì đó mà Thang Viễn nói, dù cảm thấy chiếc Ngư phù bạc vỡ vụn kia rất đáng ngờ, nhung biết Thang Viễn làm chuyện có lỗi, liền luôn mồm xỉn lỗi, lôi Thang Viễn và rắn trắng ra khỏi phòng bệnh.

Căn phòng trở lại sự yên lặng chết chóc, hai tay Trình Kiêu nắm chặt, không biết bao lâu sau, anh mới mở bàn tay phải ra.

Trong lòng bàn tay, là đống vụn khoai tây bị bóp nát.

Anh nhìn rất lâu, cuối cùng cúi đầu xuống, thử liếm chút một.

Đúng là rất ngon...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play