Tiếng chuông báo thức chói tai vang lên, một lúc sau Thang Viễn mới dụi dụi mắt, lồm cồm bò dậy trên giường, mắt nhắm mắt mở vừa ngáp vừa đi vào nhà vệ sinh. Sau đó, rất nhanh nhẹn, cậu đứng lên chiếc ghế con con, vặn nước, rửa tay, đánh răng, rửa mặt, rồi cầm lược chải qua loa mấy lượt, lúc đó mới nhìn vào cậu bé đáng yêu trong gương, nhoẻn miệng cười hài lòng.

“Còn làm đẹp à? Nhường chỗ đi nào!”. Một bàn tay to lớn sỗ sàng vỗ lên đầu cậu, phá hỏng kiểu tóc cậu vừa tạo.

“Này! Chú xấu tính thế!”. Thang Viễn bực dọc, ôm đầu nhảy xuống khỏi ghế, tức đến phồng mồm trợn mắt.

“Bánh Trôi ngoan nào, chú mua đồ ăn sáng về rồi này, để trên bàn trong nhà ăn đấy, có sữa đậu nành, quẩy, bánh rán với cả hai bát hoành thánh nữa”. Bác sĩ chẳng hề để tâm đến vẻ bực tức của cậu bé, cứ thản nhiên cầm cục xà phòng lên.

Quả nhiên, vừa dứt lời thì đúng y như anh nghĩ, Thang Viễn reo lên sung sướng rồi chạy thẳng vào nhà ăn, sau đó tiếng bát đũa lách cách vang lên.

Bác sĩ mắc chút bệnh nghề nghiệp, ở nhà rửa tay mất khá nhiều thời gian. Tất nhiên không đến mức làm đủ tám bước rửa tay trước khi phẫu thuật hay phải dùng đồ rửa chuyên dụng của bác sĩ. Anh cúi đầu tỉ mẩn rửa sạch tay, rửa xong lại cắt chỗ móng tay mới mọc ra được tí xíu rồi mới hài lòng, lấy khăn lau khô. Vì thế đến khi anh bước vào phòng án, thì đồ ăn trên bàn đã hết gần một nửa, Thang Viễn tay trái cầm bánh rán tay phải cầm thanh quẩy, ăn như hổ đói.

“Ăn chậm thôi, nhai kĩ nuốt chậm mới tốt cho sức khỏe”. Bác sĩ khẽ thở dài, nghĩ bụng thằng bé này được anh nhặt trên phố về, đưa vào viện chữa chạy xong, cũng chả nói rõ nổi thân phận của bản thân, chỉ biết mình tên là Thang Viễn, từ lúc có nhận thức thì nó đã sống cùng sư phụ rồi, mà hiện giờ cũng không rõ sư phụ nó đi đâu.

Nghĩ đến đây, bác sĩ cũng lầu bầu chửi thầm tên sư phụ quái gở kia, chắc chắn là thằng bé này bị bán đi từ nhỏ, anh còn len lén chụp ảnh Thang Viễn để đăng lên mạng, nhờ bạn bè chia sẻ, hi vọng tìm được bố mẹ thằng bé. Nhưng cứ như cậu bé này nói thì từ nhỏ đã đi theo sư phụ, một đứa trẻ hồi hai, ba tuổi so với hồi mười tuổi là khác biệt rất lớn, nên có rất ít khả năng tìm được bố mẹ cậu.

Thang Viễn chỉ bị lạnh cóng, có cứu cho tỉnh thì cũng chẳng cần tiền thuốc thang gì, cũng không thể cho ở trong viện được. Thông thường với những vụ thế này sẽ phải báo cảnh sát, làm hồ sơ xong thì liên hệ trại trẻ mồ côi nào đó để nhận

Thang Viễn, sau đó cảnh sát sẽ tìm trong kho dữ liệu khổng lồ của họ xem có ai có thể là cha mẹ của Thang Viễn.

Đó là quá trình chờ đợi rất lâu dài.

Bác sĩ cũng chẳng rõ lúc đó bản thân nghĩ gi, nhìn thấy thằng bé Thang Viễn đang buồn bực, anh liền mềm lòng, bèn lên nói chuyện với viên cảnh sát khu vực đang làm hồ sơ, để cho Thang Viễn về ở nhà anh.

May mà Thang Viễn rất ngoan ngoãn, rất biết điều, không bao giờ khiến bác sĩ phải phiền lòng, hơn nữa lại còn có cảm giác có “con pet” trong nhà đợi anh đi làm về, nên bác sĩ cảm thấy mình rất hoành tráng. Đương nhiên, nói đến vật nuôi trong nhà thì bác sĩ đến tận bây giờ vẫn không thể quen nổi cảm giác có con rắn trắng thỉnh thoảng lại xuất hiện trong nhà mình.

Ăn được nửa cái quẩy, thì bác sĩ nhăn mặt, lôi từ trong ống quần ra một con rắn trắng đang tự tiện bò lên đùi anh.

“Ha ha... Tiểu Lộ Lộ vốn đang ngủ đông đấy, nhưng trong phòng ấm áp nên nó tỉnh dậy rồi”. Thang Viễn vừa cười, vừa lấy lại con rắn toàn thân trắng toát từ tay bác sĩ.

Nhìn con rắn trắng đang thè cái lưỡi đỏ lười nhác nằm trong lòng Thang Viễn, bác sĩ bất giác cảm thấy sợ hãi. Anh vô thức nhăn mày lại.

Từ nhỏ anh lớn lên ở nông thôn, cũng suốt ngày nhìn thấy đám rắn cỏ bò dưới ruộng, rắn bò qua có thể coi như không có luôn. Anh không biết tại sao bây giờ mình lại đâm ra sợ rắn?

Mà cứ cho là sợ rắn đi, thì con rắn bé bằng ngón tay kia, bóp một phát là chết, cố gì phải sợ? Thật quá vô lí!

Phải rồi, rắn là loài máu lạnh, chắc chắn là ban nãy lúc nó len lén bò lên đùi anh, hàn khí của nó khiến anh giật mình mà thôi.

Trong lúc bác sĩ còn đang tìm lí do biện bạch cho bản thân, Thang Viễn đã nhảy ra khỏi bàn án, ôm con rắn trắng chạy vào trong góc phòng khách, ở đó có một chiếc gùi đan mây cũ kĩ dùng để đựng thuốc. Thang Viễn vừa bỏ con rắn trắng vào đó vừa lẩm bẩm: “Bà nội tôi ơi, xin bà đừng có gây chuyện nữa lỡ mà chú kia cáu lên, đuổi cả hai ra ngoài đường thì sao? Bên ngoài tuyết to lắm! Bà còn ngủ đông được chứ tôi không ngủ được đâu nhé!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play