Thang Viễn không biết mình vừa bị người khác “comment” gì sau lưng, cậu nhấc cánh tay phải lên, hỏi nhỏ con rắn trắng trong ống tay: “Tiểu Lộ Lộ, có phải mày không chỉ ăn linh lực của con người đúng không? Linh lực của đồ vật cũng có thể ăn hả?”.

Con rắn trắng trong ống tay bức bối ngúng nguẩy, Thang Viễn vội vã túm chặt tay áo, rồi lập tức toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì cậu chợt nhớ ra mỗi khi rắn trắng đói không chịu nổi, sẽ hiện ra hình dáng mỹ nữ nửa người nửa rắn. Nếu giữa đường giữa phố mà xảy ra vụ đó thì có cái hay để xem rồi!

#Giữa phố mua sắm xuất hiện Medusa!#

#Cosplay? Mỹ nữ Rắn giống thật hơn cả trong phim bom tấn!#

#Quái vật biến dị mới xuất hiện! Có phải là hiện thân của rồng Trung Hoa?#

Thang Viễn tỏ ra mình hoàn toàn không muốn trở thành nhân vật chính trong câu chuyện “hot” trên mạng xã hội. Cậu lo sốt vó, bỗng muốn đi tìm bác sĩ, dù sao dạo này cậu cũng được bác sĩ chăm sóc, Thang Viễn cũng chẳng biết có cách nào khác nữa không. Cùng lắm thì bảo bác sĩ cho con rắn ít ê-te cho hôn mê có được không?

Bệnh viện của bác sĩ ở gần đó, lần trước Thang Viễn còn được cấp cứu trong đó, nên tương đối quen thuộc. Lúc này trời đã tối, một đứa bé rất dễ dàng lẻn vào bệnh viện. Trong cầu thang, Thang Viễn vừa bịt mũi như thể dị ứng với mùi thuốc sát trùng, vừa leo cầu thang vừa lẩm bẩm: “Hôm nay không phải ngày hoàng đạo, kị xuất hành mà! Tiểu Lộ Lộ, hay là chúng ta đợi hôm khác rồi tới? Thôi được rồi, đừng phá đám nữa... Ơ? Mày muốn dừng ở tầng này à?”

Thang Viễn ngó lên tấm biển ở cầu thang, phòng nội trú ngoại khoa tim? Chẳng phải đúng là khoa của bác sĩ đây sao? Chú ấy nói tối nay phải trực ban, có khi lại gặp được thật.

Thầm vui mừng trong lòng, Thang Viễn chẳng để ý tới chuyện có thể bị bác sĩ bắt được và mắng cậu chạy lung tung tới bệnh viện, cậu nghĩ xong hết lí do rồi, thậm chí đã mua hai củ khoai nướng nóng hôi hổi ngoài cổng viện.

Lúc này chính là lúc phòng nội trú mở cửa cho vào thăm, người đi lại ở hành lang rất nhiều, Thang Viễn tò mò ngó nghiêng, thế là trong lúc cậu bỏ quên con rắn trắng ở ống tay áo phải, nó đã thừa cơ chui ra, trườn xuống đất, sau đó lướt nhanh về phía trước trên nền gạch men bóng loáng, lặng lẽ chui qua khe cửa đi vào một phòng bệnh.

Thang Viễn giật mình hoảng hốt, bèn mặc kệ phép lịch sự, không thèm gõ cửa, đẩy luôn cánh cửa phòng bệnh xông vào.

Bác sĩ vừa ăn cơm xong, buổi chiều đơn vị mới họp, nghiên cứu vài phương án dự phòng cho buổi phẫu thuật ngày mai của Trình Kiêu. Dù sao cũng có những chứng bệnh không thể xét nghiệm ra bằng máy móc, chỉ có thể đợi lên bàn mổ động dao kéo rồi mới biết được mình đang đối diện với tình trạng gì. Bác sĩ vẫn canh cánh trong lòng với chút kí ức mơ hồ của mình, sau khi họp xong, bèn đi vào phòng thí nghiệm lấy mô hình ra luyện tập kĩ thuật khâu ngoại khoa. Ban đầu anh còn nghi ngờ, nhưng sau khi não bộ ra lệnh là cơ thể anh cứ như tự cố ý thức, đã thực hiện kĩ thuật này một cách rất hoàn hảo. Có những kĩ thuật cấp cao, anh thậm chí mới chỉ được nhìn qua các video ngoại khoa quý hiếm, vậy mà nay tự mình đã hoàn thành thuần thục, không có chỗ nào để chê bai cả.

Quả là như một giấc mơ.

Đến giờ này bác sĩ vẫn còn đôi chút hoang mang, nhưng cũng biết rằng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì anh chắc chắn có thể hoàn thành ca phẫu thuật ngày mai. Vì thế anh rất an tâm, khi điều dưỡng tới nhắn Trình Kiêu muốn tìm anh, anh cũng vui vẻ chạy tới phòng bệnh.

Nhưng mà... hình như anh vừa nhìn thấy một bóng người nhỏ bé trông quen quen. Thằng nhóc đó không chạy tới bệnh viện chứ?

Bác sĩ hơi chau mày, rút điện thoại trong túi áo blouse ra gọi về nhà, quả nhiên anh chờ rất lâu mà không có ai nhấc máy.

Dừng bước ở phòng bệnh mà anh vừa nhìn thấy, bác sĩ nhận ra đó chính là phòng của Trình Kiêu, anh tạm thu lại cơn giận trong bụng, hít một hơi sâu rồi mới đưa tay gõ cửa, đợi người trong phòng mời vào mới đẩy cửa vào.

Trong phòng VIP đơn, chỉ có ánh sáng vàng vọt của chiếc đèn LED đặt đầu giường, bác sĩ nhìn lướt qua căn phòng bệnh, chỉ thấy có một mình Trình Kiêu trong đó. Chẳng lẽ ban nãy anh hoa mắt?

Trình Kiêu đang cúi đầu mân mê con cá bạc mà Thuần Qua đã trả lại cho anh, ánh đèn hiu hắt chiếu lên gương mặt, nổi lên những vùng bóng tối lạnh lẽo, khiến ai thấy cũng phải xót lòng.

Bác sĩ biết chắc anh ta đang lo lắng cho buổi phẫu thuật ngày mai, anh liền làm như mọi khi, nói thật nhẹ nhàng, dùng giọng nói rất vững chãi đáng tin để nói: “Ngày mai ông chủ nhiệm sẽ đứng chính kíp mổ, cứ yên tâm đi”. Rồi anh còn dùng vài thuật ngữ chuyên môn để giải thích những thứ cần chuẩn bị cho ngày mai.

Trình Kiêu nghe xong cười, nhưng không ngẩng đầu lên, chỉ ôn tồn cười nói; “Có những lúc tôi thực không biết tại sao mình cứ phải cố sống khó nhọc thế này”.

Bác sĩ chợt cảm thấy có chút khó khăn, thường thì những lời khuyên nhủ nên để người nhà bệnh nhân nói sẽ có tác dụng hơn. Nhưng người nhà Trình Kiêu đều đã không còn trên đời này, còn lại một mình Trình Kiêu đối mặt với căn bệnh mãi mãi không thể chữa khỏi. Chỉ cần nghĩ tới quyển bệnh án dày cộp của Trình Kiêu là bác sĩ cảm thấy đáng kính phục. Dù anh chưa từng mắc chứng bệnh gì, nhưng làm việc ở nơi như bệnh viện anh cũng đủ hiểu thế nào gọi là sống không bằng chết.

Anh biết lúc này nói gì cũng vô nghĩa, cũng biết giờ này Trình Kiêu gọi anh tới, chỉ vì muốn có người bầu bạn trong đêm cô quạnh mà thôi. Bác sĩ liền kéo chiếc ghế bên cạnh giường bệnh ra ngồi xuống, trong ánh mắt ngạc nhiên của Trình Kiêu, anh lấy khăn ướt y tế chuyên dụng ra lau tay, cầm một quả táo trên tủ đầu giường rồi tự mình gọt vỏ.

“Quả táo này nằm trong suất cơm bệnh viện hả? Hừ, vừa to vừa đỏ, đồ trong phòng VIP quả là tốt hơn đồ ăn trong nhà ăn cho bác sĩ chúng tôi”. Bác sĩ lấy giọng điệu bạn bè ra nói chuyện phiếm, trong lúc chuyển sự chú ý của Trình Kiêu, anh chợt nhớ ra là mình có thể tiện thể đặt câu hỏi: “Phải rồi, lần trước chúng ta gặp mặt là hơn một năm nhỉ? Lúc đó anh đã có ấn tượng với tôi rồi à?”

Trình Kiêu quả nhiên nghiêng đầu chìm vào kí ức, nói rất thật lòng: “Phải, hồi đó anh không đeo kính, tóc cũng chải ngược ra sau, nên hôm nay tôi mới không nhận ra. Cơ mà, có phải anh gặp được chuyện gì vui không? Hồi trước tính cách anh không phải thế này đâu.”

“Ồ?”. Tay bác sĩ hơi run, miếng vỏ táo mỏng mảnh bị cắt đứt, anh vẫn bình thản hỏi tiếp: “Hồi đó tôi tạo ấn tượng thế nào với người khác?”

“Tuy cũng cười cả ngày, nhưng tạo ấn tượng là muốn người khác phải cách xa, như là một người có thân phận đặc biệt cao quý vậy”. Trình Kiêu cười thích thú.

“Ngày xưa tôi khó ưa thế cơ à? Thảo nào ông chủ nhiệm bảo tôi đổi tính đổi nết đi, thân thiết với mọi người hơn đi, ha ha”. Bác sĩ giải thích nhạt nhẽo, anh khẳng định lần nữa là trong thời gian đó ắt phải xảy ra chuyện gì. Nhưng những gì hỏi được Trình Kiêu cũng chỉ có thế thôi, lúc nào có cơ hội phải nói chuyện với Thuần Qua xem sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play