Thuần Qua mở cửa phòng nghỉ, gặp bác sĩ đang đọc sách y khoa, ở góc nhà thì có một cậu bé tầm mười tuổi đang cúi gằm đầu úp mặt vào tường.
“Chà, đáng thương quá! Cậu cũng thật nhẫn tâm”. Thuần Qua bắt chuyện. Bác sĩ tạm thời nhận nuôi một đứa bé, những đồng nghiệp quen biết đều biết chuyện, có người thì hiểu có người thì không, Thuần Qua thấy dù sao cũng là cuộc sống riêng của bác sĩ, anh ta thấy OK là được.
“Hừ, cứ muốn ăn mắng”. Bác sĩ cảm thấy lúc đó mình bị lay động với câu chuyện ma mà Thang Viễn kể rất thành khẩn, là quá buồn cười. Thuần Qua cũng từng cầm chiếc Ngư phù bạc đó, chẳng lẽ cũng bị hút dương thọ từ lâu rồi? Bác sĩ định hỏi, nhưng thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thuần Qua, liền đổi ý. Suy nghĩ đó quả là buồn cười, có khi nói ra sẽ bị Thuần Qua cười thối mũi, sáng mai anh sẽ xin lỗi Trình Kiêu thay cho Thang Viễn.
“Vẫn xem bệnh án của Trình Kiêu à? Nghỉ sớm đi, mai sẽ phải đứng lâu đấy”. Thuần Qua ngáp ngủ, bóp bóp tay cho đỡ mỏi.
Bác sĩ gấp bệnh án dày cộp của Trình Kiêu lại, từ lúc về phòng anh đã xem lại mấy lần, tuy quả tim của Trình Kiêu đã đầy thương tích, sống được đến giờ đúng là kì tích, nhưng kì tích trong y học có thiếu đâu? Bác sĩ đứng dậy, định lôi Thang Viễn đi đánh răng rửa mặt, thì phát hiện ra thằng ranh nào có cúi đầu nhận lỗi đâu, mà đang dựa đầu vào tường ngủ say tít!
Đúng lúc bác sĩ định giơ tay gõ đầu Thang Viễn, thì máy nhắn tin đeo trên hông anh và Thuần Qua cùng lúc phát ra tiếng kêu chói tai. Hai người cùng cúi đầu, khi đã nhìn rõ chữ hiện trên máy, liền đồng loạt chạy thẳng ra ngoài cửa.
Thang Viễn tỉnh giấc lấy tay dụi dụi mắt, sau khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, cậu cười nhạt: “Sinh mệnh trộm được thì duy trì được bao lâu? Cũng may chiếc Ngư phù bạc này linh lực không dồi dào, chỉ có thể hút dương thọ khi người khác chạm vào nó vào ngày cuối cùng của người cầm nó, mà mỗi người chỉ có thể hút một lần, số ngày hút được cũng rất ngẫu nhiên. Chà, may mà chú không mắc lừa, chắc mai chú cũng không phải chuẩn bị phẫu thuật nữa, lát nữa là về nhà với mình được rồi.”
Rắn trắng trên cổ cậu thè chiếc lưỡi đỏ lòm ra, Thang Viễn lập tức thấy bó tay, cậu lẩm bẩm: “Bà nội ơi, trông bà thế này, thì ăn linh khí của đồ cổ cũng được hả? Nhưng mà chúng ta thương lượng trước nhé? Linh khí những món đồ cổ tốt như trong tiệm của nhị sư huynh tôi thì đừng ăn, được chứ? Còn linh khí của những thứ đồ cổ tà ác như Ngư phù bạc, thì tùy bà ăn!”
Rắn trắng nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi cũng đành cam tâm gật đầu.
“Chà, nhưng mà đồ tà ác cũng không dễ tìm đâu! Hồi xưa tôi đi theo sư phụ, thấy người phong ấn rất nhiều đồ cổ tà ác mạnh mẽ, tiếc là đều cất hết trong kho rồi... Đồ ở ngoài nhân gian chắc không còn nhiều... Ái ái! Bà nội ơi! Tôi sẽ nghĩ cách mà! Linh khí trên người tôi không đủ đâu! Vạch máu cạn rồi! Đừng có cắn vào mặt tôi! Đau quá!”