Sư huynh quả là trưởng giả! Mình được nuôi ở đây thì ngon rồi!
Thang Viễn khóc nức nở trong lòng, vì sao sư huynh lại không có nhà chứ? Nếu ở nhà thì cậu có thể vứt thẳng con rắn trắng cho sư huynh nuôi, đâu cần phải ra nông nỗi này? Thang Viễn càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, tay phải của cậu cẩn trọng rờ lên chiếc ghế tựa gỗ hoàng đàn Hải Nam, cái mặt quỷ đẽo ở miếng gỗ lồi phía chính diện chiếc ghế vốn là một cái mặt hồ ly sống động, ngũ quan vô cùng tinh xảo, gương mặt đang cười, nhưng khi Thang Viễn vừa đưa tay sờ thì lập tức trở nên đáng sợ vô cùng.
Thang Viễn bị giật mình một cái, con rắn vốn đang bị cậu giữ bằng tay trái chớp lấy thời cơ bất ngờ này, trườn xuống theo tay phải của cậu, sắp sửa lao ra khỏi ống tay áo đến nơi.
“Cậu bé muốn mua gì?”. Một giọng nam trầm trầm đột nhiên cất lên ngay sau lưng Thang Viễn, khiến Thang Viễn rụt ngay tay lại, cũng khiến con rắn sắp lao ra ngoài bỗng khựng lại, mau chóng cuộn mình vào trong ống tay áo.
“Ơ...” Thang Viễn hoang mang nhìn chiếc mặt hồ ly trên ghế đã cười trở lại, cậu nghĩ ban nãy chắc mình hoa mắt rồi! Cậu ngẩng đầu nhìn chàng trai tuấn tú mặc áo Trung Sơn đứng sau cậu, không phải sư huynh của cậu, vẫn là anh chàng trông hàng mà lần trước cậu và sư phụ đã gặp ngoài cửa khi tới đây.
Lục Tử Cương thì rất ngạc nhiên khi thấy có trẻ con vào Á Xá, bởi vì kiểu cách trang hoàng của Á Xá cũng có vẻ “tỏ ra nguy hiểm”, chỉ có người đứng tuổi mới thích tới đây ngắm nghía, nam nữ thanh niên rất ít khi vào tiệm, chứ đừng nói tới trẻ con chỉ tầm mười tuổi. Hơn nữa, anh hình như làm cậu bé sợ hãi.
Nghĩ đến đó, tiếng nói của Lục Tử Cương cũng nhẹ nhàng hơn, anh xoa đầu Thang Viễn rồi cười hỏi: “Có muốn ngồi lên ghế không? Để chú bế cháu ngồi lên nhé?”.
Thang Viễn lắc đầu quầy quậy, thể hiện rằng cậu nhất quyết không muốn ngồi lên chiếc ghế có cái mặt biến hình. Cậu cố gắng tỏ ra mình giống như một đứa trẻ mười tuổi bình thường, ngẩng mặt lên cười ngây thơ, nói: “Chú ạ, cháu phải về nhà rồi. Lần sau có thời gian đi qua đây cháu lại vào chơi!”.
Trẻ con lễ phép ai mà không thích, Lục Tử Cương lại nghĩ đến đứa cháu họ ầm ĩ của mình, so với thằng bé này thì quả là một đứa bé ngỗ ngược! Mắt nhìn theo cậu bé đang tung tăng bỏ đi một lúc, Lục Tử Cương chuyển ánh nhìn về chiếc ghế gỗ hoàng đàn Hải Nam, và phải dừng lại.
Sau phút chốc yên lặng, anh thở dài một tiếng, rút chiếc khăn mềm trong túi ra, cúi xuống lau.
Trên chiếc ghế tựa có một vết ngón tay dính dầu mỡ bóng loáng.
Làm gì có chuyện chỉ nhìn là biết đứa nào ngỗ ngược?
Anh ta quả thật là quá ngây thơ.