“Hả? Tối nay chú lại không về ăn cơm ạ?”. Thang Viễn cầm điện thoại, nghe giọng tiếc hùi hụi. “Cháu còn định bảo tối nay chú dẫn cháu đi ăn Pizza Hut mà!
Vâng vâng, thì để lần sau vậy, chú cũng phải chú ý sức khỏe, đừng có quên ăn cơm đấy. Vâng vâng, tối cháu sẽ khóa cửa cẩn thận”.
Thang Viễn vâng dạ rồi cúp máy, nhìn bầu trời tối sẫm bên ngoài, phụng phịu nói: “Tiểu Lộ Lộ à, tối nay tao lại phải gọi điện thoại đặt đồ ăn rồi. Ăn gì bây giờ nhỉ?”. Cậu vừa nói vừa quay đầu lại, thì giật mình vì thấy con rắn nhỏ cậu vừa gọi tên đang cậy cửa sổ, uốn mình nhẹ nhàng định trốn ra ngoài.
“Này này, bà nội tôi ơi!”. Thang Viễn vội vã xông tới, với cánh tay bé xíu tóm lấy đuôi con rắn, cười nịnh nọt với nó. “Đừng có chạy lung tung nhé! Lỡ bị người ta bắt, bà bé xíu thế này chắc chả bõ dính răng người ta! Bà nội thích đi đâu tôi đưa đi...”
Con rắn chán nản nhìn Thang Viễn, rồi rất miễn cưỡng, nó bò theo cánh tay, trườn lên cổ cậu, quấn quanh một vòng, sau đó lấy đuôi chỉ chỉ ra phía cửa, tỏ vẻ không được ra ngoài thì ta đây quyết không buông xuôi.
Thang Viễn bị uy hiếp đến thế, đành lấy chìa khóa, tự nhủ rằng mình ra ngoài kiếm đồ ăn, không phải là chạy lung tung.
Mà đúng thế, chủ yếu là kiếm đồ ăn cho con rắn trắng...
Thang Viễn dựng cổ áo lên, con rắn trắng quấn hai vòng quanh cổ cậu, nếu không để ý kĩ thì không thể biết trên cổ cậu có một con vật sống. Thực ra Thang Viễn cũng chẳng biết mình phải đi đâu để tìm đồ cho rắn trắng ăn, cậu đi lang thang khắp nơi, mua một cái bánh tráng cuốn ở vỉa hè, lấp đầy cái bụng mình trước đã.
Trong bụng đã có tí đồ ăn, đã thấy ấm áp lên, Thang Viễn cũng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Cậu vừa ăn bánh tráng, vừa nhìn xe cộ tấp nập trên con phố mua sắm, lẩm bẩm: “Tiểu Lộ Lộ à, mày muốn ăn linh lực, nhưng mà ai mới có linh lực đây? Phải người nào lợi hại như sư phụ mới có linh lực chứ, mà cho dù tìm được người nào giống sư phụ thì họ có chịu đứng yên cho mày án không?”. Khả năng bị đá bay mất dạng khá là cao... Thang Viễn lặng lẽ nuốt câu cuối cùng vào trong bụng cùng miếng bánh.
Rắn trắng không trả lời, chỉ lấy đuôi đập đập lên cổ Thang Viễn, rồi chỉ hướng cho cậu đi.
Thang Viễn thở hắt ra bất lực, cậu ăn vội cho xong cái bánh, rồi đi dọc theo con phố mua sắm, cho đến khi cậu nhìn thấy tấm biển viết hai chữ “Á Xá” bằng chữ tiểu triện. “Không phải chứ! Mày muốn tìm sư huynh của tao à? Nhưng sư huynh không có trong tiệm, nếu không thì tao đã đi theo huynh ấy, đã chẳng ở nhà bác sĩ rồi...” Thang Viễn hơi thất vọng, nhưng vẫn làm theo ý con rắn, cậu mạnh dạn đẩy cánh cửa gỗ chạm hoa bước vào.
Vừa vào bên trong, cậu đã bị làn hương trầm Kỳ Nam thuần khiết làm cho mê mẩn, Thang Viễn hít sâu mấy hơi, thầm cảm thán sư huynh nhà mình quả là vung tiền như nước, thảo nào sư phụ ban đầu định chạy về đây. Thang Viễn cảm thấy con rắn trắng trên cổ cậu đang uốn mình muốn trườn xuống, cậu giật mình giữ nó lại sau lớp áo. Hình như cậu cảm thấy trong cửa tiệm yên ắng này vừa lao xao lên vì hành động của cậu, một loạt những âm thanh xôn xao lướt qua tai, nhưng khi cậu định nghe cho kĩ thì bỗng chốc đã yên ắng trở lại.
Thang Viễn đưa mắt lướt qua đồ nội thất trong tiệm, ánh mắt sáng rực lên. Từ nhỏ cậu lớn lên bên sư phụ, những món đồ của sư phụ đều vô cùng quý giá, nên con mắt nhìn đồ của cậu cũng cực tốt. Những món đồ trong này đối với người ngoài chắc chẳng khác gì hàng nhái, nhưng cho dù cậu không sờ tận tay vào cũng có thể chắc chắn đều là đồ cổ xịn có giá trị cao chót vót, phần lớn đồ thậm chí giá trị hơn cả đồ cổ trong bảo tàng.