Đưa tay bóp hai huyệt thái dương đang hơi đau nhức, bác sĩ cảm thấy trạng thái tinh thần của mình dạo này có chút vấn đề, nhưng tuần trước anh đã phải đi kiểm tra sức khỏe một lần, không có gì bất thường. Có lẽ do anh nghĩ ngợi quá nhiều.
Tập trung trở lại vào tập bệnh án trên tay, bác sĩ nhìn một lượt tiểu sử bệnh dài dằng dặc của Trình Kiêu, chợt cảm thấy kính phục.
Bệnh cơ tim hạn chế ròi sẽ dẫn đến cái chết do chức năng tim suy kiệt hoặc do tắc nghẽn phổi, ngoài cấy ghép tìm ra thì không còn cách nào giải quyết triệt để được nữa. Nhưng cấy ghép tim là thuộc về loại cấy ghép cơ quan lớn, tư tưởng trong nước còn bảo thủ, người hiến tạng không nhiều như nước ngoài, có biết bao người đã phải ngậm ngùi ra đi trong lúc đợi người hiến tạng, Trình Kiêu cũng là một trong số những người đang giãy giụa giữa sự sống và cái chết.
“Tình hình lần này của anh ta tệ lắm...” Bác sĩ nhăn mày nhìn kết quả kiểm tra, hình ảnh siêu âm có thể thấy bọt khí nhỏ li ti đi qua đi lại van ba lá, căn cứ theo kết quả kiểm tra Doppler có thể đoán được mức độ máu trào ngược giữa tâm thất phải và tâm nhĩ phải, có lẽ là hiện tượng gây ra bởi van ba lá không thể đóng kín hoàn toàn.
“Nghe nói anh ta được xếp lên đầu danh sách chờ cấy ghép rồi, nhưng nhất quyết phải trụ được đến lúc được ghép tim”. Thuần Qua nói nhỏ, rồi ngay lập tức ngậm chặt môi lại. Bởi vì đám người bọn họ đi theo chủ nhiệm đã vào đến bên trong phòng bệnh của Trình Kiêu.
Gia đình Trình Kiêu tương đối có điều kiện, có điều từ hồi nhỏ cha mẹ anh ta đã qua đời vì một tai nạn, ông nội để lại cho anh ta một khoản tiền trước lúc ra đi, nhờ khoản đó mà anh ta có thể gồng gánh nổi chi phí phẫu thuật khổng lồ của mình. Phòng bệnh của Trình Kiêu là phòng đơn, anh ta một mình cô đơn nằm trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người đã căng lên do phù thũng, không còn hình dáng que tre như ngày trước nữa, thậm chí là trông như người khỏe mạnh, điều này lại càng khiến ai nhìn vào cũng thấy thương xót.
Nhìn thấy các bác sĩ đi vào, Trình Kiêu thu lại ánh mắt ngắm hoa đào ngoài cửa sổ, gương mặt tuấn tú rất bình thản, nếu chỉ nhìn mỗi gương mặt, thì chỉ có đôi môi đã thâm và màu da nhợt nhạt mới khiến người khác phát hiện ra anh ta mắc chứng nan y, chứ nếu đi ngoài đường thì gương mặt điển trai đó chắc chắn phải khiến nhiều người ngoái nhìn. Anh ta thậm chí còn có tâm trạng để nói bông đùa với ông chủ nhiệm đã quen mặt, hoàn toàn không để ý đến căn bệnh nguy cấp của bản thân.
Chủ nhiệm hắng giọng rồi bắt đầu dặn dò việc sắp xếp điều trị, cơ thể của Trình Kiêu đã không chịu được phác đồ điều trị bằng thuốc rồi, chỉ còn cách phẫu thuật, nhưng phẫu thuật như thế nào, thì còn phải căn cứ vào kết quả kiểm tra mới quyết định được. Trong số bao nhiêu người đang chờ đợi, ông chủ nhiệm đã lựa chọn bác sĩ và Thuần Qua.
Khi bác sĩ nghe thấy mình được làm phụ tá số một, anh biết ông chủ nhiệm chắc chắn là hài lòng với biểu hiện của anh trong lần phẫu thuật trước. Đáng ra anh nên nói rõ mọi chuyện ngay, nhưng anh lại không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, nên do dự một lát rồi cũng gật đầu đồng ý.
Tiếp theo là sắp xếp cho Trình Kiêu tiến hành một loạt các xét nghiệm, bác sĩ và Thuần Qua phải luôn theo sát, Trình Kiêu hoàn toàn không để tâm đến những giày vò này, chỉ có lúc nhìn thấy bảng tên trước ngực bác sĩ, gương mặt bình thản mới có chút thay đổi.
“Ồ? Thì ra là anh, nghe nói lần trước chính anh phẫu thuật cho tôi, rất hoàn hảo”. Trình Kiêu khẽ nhếch đôi môi tím tái, tình trạng thiếu ô-xi của anh ta đã rất nghiêm trọng, đến đầu ngón tay cũng đã xuất hiện màu tím thẫm. Đây là dấu hiệu của việc chức năng hô hấp suy giảm do bệnh tim phổi gây ra.
Bác sĩ không thể tưởng tượng nổi, một người mà chỉ hít thở cũng đã khó khăn, vì sao vẫn có được một nụ cười nhẹ nhàng đến thế. Hơn nữa, lời tán thưởng của anh ta làm bác sĩ xấu hổ, liền chỉ biết đẩy gọng kính ở mũi lên, nói chuyện công việc: “Lát nữa chúng ta vào phòng MRI*, trên người anh có thứ gì bằng kim loại như đồ trang sức, đồng hồ... thì phải bỏ ra.”
MRI (Magnetic resonance imaging) hay còn gọi là ảnh chụp cộng hưởng từ. Chụp cộng hưởng từ là một phương pháp khảo sát không xâm lấn, thu hình ảnh gần như mọi cơ quan trong cơ thể, quan sát lượng nước bên trong các cấu trúc của các cơ quan dựa trên hiện tượng vật lý “cộng hưởng từ hạt nhân”.
“Vâng, tôi đi xét nghiệm thường xuyên nên biết rồi. May mà tôi còn chưa lắp máy tạo nhịp tim, không thì đến xét nghiệm cộng hưởng từ cũng chịu. Mà, tôi nhớ lần trước anh không đeo kính mà, thay đổi ngoại hình rồi à?”. Trình Kiêu vừa chầm chậm nói, vừa lấy trong túi áo bệnh viện ra một món đồ, mà món đồ đó trượt qua tay anh rơi ra, vẽ một vạch màu sáng bạc, rơi xuống đất nghe tiếng giòn tan.
Bác sĩ định cúi xuống nhặt, nhưng nghe thấy câu nói vừa rồi của Trình Kiêu, anh lại sững người.
Anh không đeo kính sao? Dù hai năm trước đã đi mổ chữa cận thị, nhưng bởi vì đeo kính lâu năm nên anh đã quen với việc phải có thứ gì trên sống mũi, cứ phải đeo một chiếc kính không số. Bác sĩ cười hề hề mấy tiếng rồi nói: “Chắc là lúc làm phẫu thuật tôi bỏ kính ra thôi.”
Trình Kiêu nhún vai nói: “Anh cho rằng lúc phẫu thuật thì tôi nhìn thấy anh à?”
Đứng thật, lần nào cũng có bác sĩ gây mê vào phòng mổ trước, đợi bệnh nhân hoàn toàn hôn mê rồi các bác sĩ phẫu thuật mới vào vị trí. Bác sĩ cảm thấy hai bên thái dương lại hơi nhức, anh đã quên điều gì sao?
Thuần Qua vô tâm không để ý tới sự bất thường của bác sĩ, anh cúi xuống nhặt thứ đồ mà Trình Kiêu đánh rơi lên: “Ái chà, là con cá bằng bạc này à, anh đeo nó suốt, thế mà chưa mất nhỉ!”
Bác sĩ tò mò ngố sang tay của Thuần Qua, đó là một con cá nhỏ bằng bạc, dài khoảng ngón tay cái, nói đúng ra thì đó là nửa thân bên phải của con cá, một nửa phồng lên còn mặt kia thì bằng phẳng, nửa phồng lên đó được điêu khắc rất sống động, chỉ có điều vảy cá đã xỉn màu, nhìn là biết món đồ này đã có từ lâu. Phía miệng cá còn có một lỗ tròn nhỏ, có lẽ để luồn dây đeo.
“Đây là con cá bạc bảo bối của Trình Kiêu, nghe nói là đồ cổ do ông nội anh ta để lại, vẫn luôn mang theo bên người. Nhưng anh này tính tình đoảng lắm, đi đâu là bỏ quên con cá ở đó. May mà các điều dưỡng chăm sóc cho anh ta đều biết, nên bỏ quên thì lại nhặt về hộ cho”. Thấy bác sĩ có hứng thú, Thuần Qua liền tiện thể nói mấy câu, nhưng anh không đưa con cá bạc cho bác sĩ nhìn kĩ. Đối với anh ta mà nói, con cá này chẳng có gì để mà xem, cái quan trọng là kết quả xét nghiệm của Trình Kiêu. Thế là anh ta tiện tay bỏ con cá vào trong túi áo blouse, vừa cười toe toét vừa đẩy Trình Kiêu về phía phòng chụp cộng hưởng từ: “Con cá này tôi giữ hộ đã, đi thôi, tranh thủ thời gian.”
Trình Kiêu nhìn Thuần Qua với vẻ mặt cứng đờ hơi thiếu tự nhiên, trong lúc không ai để ý, một ánh sáng lạnh u uất lướt qua đôi mắt đang cụp xuống của anh.