Vì thời gian gấp gáp, Quách Phụng Hiếu liền tìm một người quen đi vào khu chấp pháp để nhắn Nhạc Phủ và Lục Tử Cương, rồi dẫn Thang Viễn đi tới một căn nhà tường đỏ phía tây. Tín vật của cả hai người đều gặp vấn đề, tất nhiên nên chia nhau ra hành động thì tốt hơn.
Ai biết lúc nào thì trời sáng, lỡ mà ngọc bội của Lục Tử Cương bị người khác dùng mất, hoặc đồng tâm kết của Thang Viễn bị tháo ra xong mất tác dụng thì sao.
Thang Viễn kể cũng chẳng lo lắng gì lắm, cậu dù sao chỉ là trẻ con, không nghĩ ngợi quá nhiều, trên đường quay về cùng Quách Phụng Hiếu trong Thiên Quang Khư, cậu cật lực ngó nghiêng, chỉ hận mình không mọc thêm hai đôi mắt nữa mà thôi.
Quách Phụng Hiếu nhác thấy cái vẻ vô tư lự của câu ta bấm bụng cười thầm. Thằng ranh này đúng là vô tâm vô tư, để xem lỡ mà không ra được thì có gào khóc lên không.
“Hả?”. Trong khi Quách Phụng Hiếu vừa phe phẩy quạt vừa lầm bầm rủa thầm trong bụng, thì thằng bé đằng sau khẽ kêu lên một tiếng, rồi dừng lại.
“Nhìn gì thế? Còn không mau đi?”. Quách Phụng Hiếu hơi khó chịu, giục cậu. “Muốn nhìn gì thì lát nữa quay lại rồi nhìn, không khéo sau này ngươi xem phát ớn lên chẳng thèm nhìn nữa ấy chứ”.
Thang Viễn không để ý đến lời cay độc của Quách Phụng Hiếu, mà ngây người nhìn cánh cửa của một cửa tiệm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT