Phù Tô cảm thấy đêm nay thật kì lạ.
Ban đầu là cùng chủ tiệm đi theo chỉ thị của la bàn Lạc Thư Cửu Tinh, đến một chợ Âm Phủ tối tăm, rồi bị dúi cho một đồng tiền Tần Bán Lạng bằng đồng đã gỉ xanh, lập tức đến một thế giới khác.
Cho dù từ trước đã được chủ tiệm nói cho biết về sự khác thường của Thiên Quang Khư, đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh tượng quá li kì này, vẫn không khỏi kinh ngạc.
Những người ở các triều đại mặc đủ các loại quần áo khác nhau đi lại trong chợ như mắc cửi, thật là... không thể đau mắt hơn được nữa!
Phù Tô dù gì cũng là đại công tử triều Tần, đã chứng kiến đủ mọi biến cố, nên chỉ day day huyệt thái dương là bình tĩnh trở lại. Thực ra nhìn lâu rồi cũng quen, có điều áo thâm đời Tần vẫn đẹp nhất, ví dụ như người vừa đi qua... Hả? Chẳng phải là...
Phù Tô vừa định đuổi theo thì bị giật cánh tay lại, rồi nghe thấy chủ tiệm nói nhỏ bên tai: “Đừng đi, giờ cậu ấy không nhận ra người đâu”.
Phù Tô lặng người, sờ lên nửa bên mặt được mái tóc dài che kín. Cảm giác gồ ghề trên đầu ngón tay khiến hắn lập tức tỉnh ra. Phù Tô cẩn thận thu tay lại, giấu vào trong ống tay áo rộng thùng thình, nhếch mép tự cười mình. Đúng thế, hắn đã đổi thân xác rồi, làm sao người khác nhận ra được. Nhưng nhìn thấy chủ tiệm trốn dưới bóng tối của mái che, Phù Tô tò mò hỏi: “Sao thế? Ngươi trốn cái gì? Chẳng phải ngươi có mở một tiệm Á Xá ở Thiên Quang Khư sao? Nó chưa từng gặp ngươi ở đây ư? Trước đây ta cũng đâu thấy các ngươi bất hòa với nhau?”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT