Đã đến một nơi ngầu như thế này, tất nhiên phải vào xem rồi. Hơn nữa “bà nội” kia nửa đêm không chịu ngủ lại lôi cậu ra đây, mục đích chính là đến Thiên Quang Khư này rồi. Thang Viễn tò mò đi theo Lục Tử Cương và ông giám đốc vào chợ Âm Phủ, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh.
Bởi toàn là sạp hàng mở chui, nên thứ gì cũng có, Thang Viễn nhìn thấy rất nhiều thứ cổ quái, xa xưa thì có ngọc Hồng Sơn Lương Chử, hiện đại thì có đồng hồ, kính mắt, máy ảnh cổ, đúng là có mọi thứ trên đời, xem thôi cũng đủ hoa cả mắt.
Không có ai nói to cả, tất cả đều thì thầm, hoặc lấy tay ra hiệu, cả khu chợ bóng người lố nhố nhưng yên ắng đến quái dị, cộng thêm màn đêm đen và ánh sáng mờ mờ, khiến người ta phải rợn tóc gáy.
Ông giám đốc thì như cá gặp nước, ban đầu ông cúi đầu nhìn đại một lượt đôi bên, có vẻ không ưng mấy thứ hàng hóa vỉa hè, ông chống ba toong chậm rãi đi về phía trước.
Thang Viễn để ý thấy, ông giám đốc thực ra không hề nhìn mấy món đồ cổ, mà là nhìn những người chủ hàng. Xem ra ông đúng là khách ruột ở chợ Âm Phủ này, biết người chủ hàng nào có bán hàng thật, người nào chỉ đến bán cho vui.
Con rắn trắng trên cánh tay không có bất cứ động tĩnh gì, Thang Viễn cũng yên lặng để cho Lục Tử Cương dắt tay đi, chầm chậm đi theo sau ông giám đốc. Nhưng đi được một lúc, ông giám đốc bỗng dừng lại, nhìn về một phía hơi sững người lại, như là gặp được người quen.
Lục Tử Cương nhìn theo ông giám đốc, thấy người đi lại tấp nập, anh còn đang cố tìm xem ai là người quen của ông giám đốc thì đã thấy ông ta chống gậy ba toong chạy thẳng về phía đó. Ông ta chạy nhanh tới mức Lục Tử Cương không kịp phản ứng, mà anh còn phải trông Thang Viễn, nên thoáng cái đã không thấy rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT