“Hai vị quan khách chắc là đã đi tới chợ Âm Phủ, nên mới tới đây? Đây mới thực sự là Thiên Quang Khư, muốn mua gì cũng có thể mua được, có mọi thứ trên đời, đây là nơi thiên đường mà tất cả mọi người đều thèm muốn đấy!”. Cậu thiếu niên người lai xoa xoa tay, nói tiếng Hán rất trôi chảy, như một cậu tiểu nhị đang mời khách.
Nghe cậu thiếu niên người lai nói một tràng dài, Lục Tử Cương thấy hơi đau đầu, nhưng cũng đã hiểu ra vấn đề, chắc là họ đã đi nhầm vào một chiều không gian khác, nơi này mới thực sự là Thiên Quang Khư. Trước đây có lẽ cũng từng có người trong chợ Âm Phủ đi nhầm vào đây, nên chợ Âm phủ mới có tên là Thiên Quang Khư.
Lục Tử Cương ngẩng đầu nhìn tứ phía, phát hiện ra không chỉ có người quanh đây mặc đồ cổ trang, mà kiến trúc hai bên đường cũng có thể thấp thoáng nhìn ra những đường nét của kiến trúc cổ dưới bóng đêm, không còn là con ngõ nhỏ chật hẹp ban nãy họ đi vào nữa. Bầu trời đêm cũng có vẻ như bị những tầng mây đen che kín, đừng nói những ngôi sao, mà ngay cả mặt trăng ban nãy vẫn có giờ cũng không còn thấy đâu nữa.
“Có phải các vị đang thắc mắc vì sao đến được đây không?”. Cậu thiếu niên người lai đứng dậy, tắt nụ cười, mặt mày nghiêm trọng: “Có phải anh đã mua thứ gì?”.
“À, vừa mua miếng ngọc bội Tí Thìn này...”. Lục Tử Cương thấy cậu kia bỗng nhiên nghiêm túc, liền đưa tay ra, mở bàn tay cho cậu ta xem miếng ngọc Tí Thìn. Lục Tử Cương vừa ngước nhìn thì thấy trong mắt cậu ta thoáng có ánh sáng sắc lẹm, anh vừa biết là không ổn, thì cậu thiếu niên đã giật lấy luôn ngọc bội Tí Thìn không chút khách sáo, rồi mặc kệ cả sạp hàng của mình, quay đầu bỏ chạy, thoáng cái đã biến mất trong màn đêm tối.
Lục Tử Cương tức điên người, định đuổi theo, nhưng anh chỉ vung mạnh tay một cái vào không trung để xả giận. Trong tình hình này, anh chỉ biết chịu trận, không thể nào bỏ Thang Viễn một mình ở lại chỗ chợ búa xa lạ này, hơn nữa nơi này quá sức quái dị, rõ ràng không phải là một nơi bình thường.
Dù sao miếng ngọc bội bị giật mất cũng chẳng đáng bao tiền, nó không phải thứ quan trọng như điện thoại. Lục Tử Cương nhớ tới điện thoại, lập tức lôi ra, định gọi cho ông giám đốc, thì đúng như đã dự liệu, ở đây không hề có sóng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play