“Này này bà nội ơi, muộn thế này rồi bà nội còn định làm gì?”. Thang Viễn nửa đêm bị rắn trắng đánh thức.
Cậu không dám không tỉnh ngủ, thân thể lạnh toát của con rắn siết lên cổ cậu, nó dùng cách thức thô bạo và đơn giản nhất để gọi cậu dậy.
Thang Viễn chép chép miệng, đang nhớ lại mùi vị cái đùi gà nướng cậu vừa ăn trong mơ, sờ lên cái bụng rỗng, cậu thấy đói ngấu, đói đến mức có thể ăn hết cả con gà. Cậu bò sang canh giường kéo mành cửa sổ lên, nhìn ra ngoài trời, thấp giọng lầu bầu: “Giờ mới là giờ Sửu ba khắc, còn chưa đến hai giờ sáng! Gọi tao dậy làm gì!”
Cậu ngoái đầu lại tìm rắn trắng, thì thấy nó đã trườn ra khỏi phòng ngủ, cậu đành nén cục tức vào trong bụng, vừa ngáp ngủ vừa đi theo nó ra ngoài phòng, thì đột nhiên thấy nó dừng lại ở trước cửa, dựng đứng nửa thân trước lên, liếc xéo cậu một cái, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc và đầy uy nghi như đang nói “Bổn cung muốn ra ngoài, mau mở cửa cho bổn cung”.
Thang Viễn biết rắn trắng không thể vô duyên vô cớ mà nửa đêm giở quẻ, nên đành nghe theo, cậu tìm cái áo khoác, lấy chìa khóa và cái ví tiền bé xíu đặt trên tủ giày, không quên để lại mẩu giấy nhắn cho bác sĩ. Lí do ghi trên đó là nửa đêm cậu thấy đói quá, mò ra ngoài mua đồ ăn đêm.
Tất nhiên, cậu không ngại gì mà không biến cái cớ đó thành thật.
Thang Viễn nắm chặt cái ví tiền, nghĩ bụng nửa đêm nửa hôm, chỉ có KFC ở góc phố là mở 24/24, tiện thể đi mua lấy cái đùi gà... nghĩ đến đó thôi là đủ phấn khích!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT