Về chuyện khai quật mộ cổ Đại Lý, người trong ngành như Lục Tử Cương cũng có biết đôi chút tin tức, đó là ngôi mộ của quý tộc Đại Lý, nhưng vì nhiều đồ tùy táng quan trọng bị lấy trộm, hơn nữa khoảng thời gian cuối Tống đầu Nguyên chiến tranh liên miên, Đại Lý thay vua đổi chúa liên tục, vì thế rất khó để kết luận chủ nhân ngôi mộ là ai. Trang phục của bức tượng Ảnh Thanh này rõ ràng là của quý tộc Đại Lý, hơn nữa từ trên xuống dưới dày đặc hoa văn, nhưng chỉ có phần eo là để trắng, ngụ ý “trong ruột không hoa” (người không gian tà), đó là một quý tộc người dân tộc Bạch điển hình.
Lục Tử Cương ít khi gặp được một bức tượng Ảnh Thanh như vậy, cầm ngắm nghía mãi, nhưng anh không quên lời nói chưa hết của ông giám đốc, liền hỏi tiếp: “Kết quả thế nào?”.
“...Kết quả là, dạo này chú liên tục gặp ác mộng”. Giám đốc lấy tay vuốt mặt, tuy không nên nói chuyện mê tín nhưng từ sau cái đêm kinh hoàng hồi ông ta có được kiếm Việt Vương mấy năm trước, thì cũng đã tin ít nhiều. “Chú liên tục nằm mơ thấy cảnh một người bị hành hình, nhìn cảnh sắc và cờ quạt xung quanh, chắc là lúc thành Đại Lý bị quân Mông Cổ chiếm”.
“Người nắm quyền cuối cùng của nhà họ Cao?”. Lục Tử Cương nghĩ một lúc là lục lọi ra đáp án trong trí nhớ của mình. Tạm thời anh không nhớ ra tên của người đó, nhưng nước Đại Lý có hình thái thống trị khác với Trung Nguyên, nên để lại ấn tượng rất sâu. Họ Đoàn ở Đại Lý, xét theo khía cạnh nào đó, thì khá giống với hoàng thất Nhật Bản hoặc nước Anh ngày nay, không có thực quyền, chỉ là một biểu tượng may mắn, mang tính tượng trưng mà thôi. Họ Cao mới thực sự là người nắm quyền ở Đại Lý, mà người này bị công khai hành hình thì đáp án có vẻ rất rõ ràng rồi.
“Phải, là Cao Thái Tường”. Rõ ràng ông giám đốc nắm rõ phần lịch sử này. “Năm xưa Đại Lý mất thành, hoàng đế cuối cùng là Đoàn Hưng Trí và Cao Thái Tường chia nhau ra bỏ chạy, Cao Thái Tường bị bắt, không chịu đầu hàng, nên bị chém đầu dưới lầu Ngũ Hoa. Không lâu sau Đoàn Hưng Trí cũng bị bắt, nhưng giữ lại được cái đầu cao quý của mình. Ông ta được đưa tới Hãn Đình Mông Cổ ở phương Bắc gặp hãn Mông Kha, Mông Kha rủ lòng thương, ban cho thẻ vàng, lệnh cho về nước, làm tổng quản Đại Lý, vẫn tiếp tục quản lí các bộ cũ. Theo chú thấy thì Đoàn Hưng Trí có khi còn vui sướng ấy chứ, thoát khỏi sự kìm kẹp của họ Cao, càng tự do thoải mái”.
Lục Tử Cương nhíu mày, những người nghiên cứu cổ vật lịch sử như họ, khi bình luận về một sự thật lịch sử, rất ít khi bổ sung thêm những phán đoán theo ý thích của bản thân, ông giám đốc lại bày tỏ rõ ràng sự chê bai dành cho Đoàn Hưng Trí như vậy, có lẽ cũng bởi bị những cơn ác mộng kia ảnh hưởng. Lục Tử Cương cầm tượng Ảnh Thanh trên tay ngắm nghía hồi lâu rồi để trở lại vào hộp gấm, cười nói: “Chú giám đốc ạ, cháu đoán là mấy hôm nay chú ngày nghĩ nhiều nên đêm mơ thấy thế thôi, tượng Ảnh Thanh này không có gì bất thường đâu”. Nói rồi, anh nhún vai bất lực: “Nói thật là, cho dù có, thì với trình độ của cháu cũng chả nhìn ra được”.
“Không có gì bất thường à?”. Giám đốc chậc chậc mấy tiếng: “Chú định đem tượng Ảnh Thanh này đi giám định huỳnh quang nhiệt, nhưng mà phải đục lỗ trên tượng thì không nỡ. May mà có một ít men bị tróc ra, hôm kia đã đem đi phân tích thành phần cấu tạo, chắc là còn chưa có kết quả...”
Lục Tử Cương cảm thấy rõ ràng rằng ông giám đốc đang làm việc thừa thãi, và cũng biết ông ta không mong chờ có được lời khuyên gì từ mình, hoặc là cho dù anh có khuyên gì cũng chẳng ăn thua, nên lại ngậm mồm không nói câu gì.
Ông giám đốc vẫn ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định sẽ nghe theo trực giác của mình. Những đồ mai táng được đào lên có quá nhiều âm khí, thường được bày triển lãm trong bảo tàng. Bởi vì luôn phơi dưới đèn, còn có dương khí của khách tham quan ra vào tấp nập, mới khiến cho âm khí trong món đồ ấy dần dần bớt đi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT