Bên ngoài mưa xuân lất phất, đem tới hơi lạnh trái mùa của trời xuân.
Bác sĩ đứng bên cửa sổ, chỉ thấy luồng hơi lạnh thổi qua khe cửa chưa đóng kín khiến anh phải run lên.
Thật kì lạ, có bao giờ anh ghét mưa như thế này? Dù rằng cảm thấy trời mưa rất bất tiện, nhưng cũng không đến nỗi chán ghét đến mức sợ hãi thế này chứ?
Trong đầu có một vài cảnh tượng mơ hồ lướt qua, bác sĩ chau mày lại, định cố bắt lấy để nhìn cho rõ, nhưng chẳng thể làm được gì.
“Cậu làm gì mà ngây người ra ở cửa sổ thế? Hết ca đêm rồi sao chưa về mau đi? Không đem ô à?”. Thuần Qua ở bên cạnh vừa xem báo vừa chỉ chiếc ô đang phơi một góc: “Lấy ô của anh đi, dù sao hôm nay anh cũng trực ban”.
“... Cảm ơn”. Bác sĩ không thể giải thích nổi việc mình sợ phải đi dưới mưa, và còn tự dưng có cảm giác không muốn mượn ô người khác. Nhưng chắc do anh nghĩ quá nhiều. Tạm gác lại sự nghi hoặc về cơn mưa, anh đi tới trước mặt Thuần Qua lấy cái ô gấp lại, tiện thể hỏi: “Đang xem cái linh tinh gì mà anh vui thế?”.
“Ái chà! Có một bảo tàng dạo này đang tổ chức triển lãm đồ gốm, có người nói sau khi đi xem về thì cảm thấy khó thở, cơ thể suy nhược. Anh nghĩ chắc là tin vịt, cũng tại bây giờ ít người đi tham quan bảo tàng quá thôi”. Thuần Qua lấy ngón tay gõ lên tờ báo đầy vẻ đùa cợt: “Chưa hết đâu, bài báo này đăng lên, người đến tham quan sẽ nhiều hơn, không khéo lại đăng thành cả loạt bài ấy chứ!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT