Cánh cửa gỗ chạm hoa nặng trịch của Á Xá phát ra tiếng cót két, Lục Tử Cương sau đó nghe thấy tiếng ba toong chống xuống nền nhà, anh chẳng buồn ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú khắc miếng ngọc trên tay bằng Côn đao.
Ông giám đốc cũng chẳng cần anh phải chào hỏi, cứ tự nhiên đặt chiếc hộp gấm trong tay lên mặt quầy, rồi cẩn trọng cầm chiếc chén trà bên cạnh lên một cách nhẹ nhàng và ngắm nghía nó. Chớ có đùa! Nhìn màu men, mao khẩu, lệ côn, và cả mang khẩu này, biết ngay là đồ sứ Đinh Dao cuối đời Tống, hơn nữa còn là loại Hắc Định* hiếm gặp, lại nhìn vào dưới lớp nước trà, đáy chén có hoa văn hình chiếc lá rất rõ ràng không cần phải đem đi giám định tiếp nữa, ông giám đốc đa xác định đó chính là một chiếc chén Định Dao hoa văn lá men đen đời Tống.
Đồ sứ Bắc Tống được giới đồ cổ chia làm sáu hệ lớn (lục đại dao hệ) gồm: Đinh Dao, Diệu Châu Dao, Từ Châu Dao, Quân Dao, Long Tuyền Dao, Cảnh Đức Trấn Dao. Trong đó đồ Định Dao lại có Lục Định (men xanh lá), Tử Định (men tía), Hắc Định (men đen); đồ Hắc Định là hiếm nhất và kĩ thuật cao nhất. Đồ sứ Định Dao có những đặc điểm dễ nhận ra như mao khẩu (phần phôi sau khi nung lại không tráng men tiếp), mang khẩu (phần rìa như miệng chén không tô men mà có thể nạm vàng), lệ côn (phần men không đều chảy xuống trông như giọt lệ).
Đôi tay bất chợt run lên, ông giám đốc vội vã đặt chén trà trong tay trở lại mặt quầy. Đúng là nghiệp chướng! Đồ cổ chất lượng như thế này, cho dù đặt tại nơi chất đầy đồ cổ như bảo tàng Cố Cung ở Đài Bắc đi chăng nữa, thì nó cũng đủ tư cách được bày vào tủ kính để khách đến tham quan. Thế mà ở A Xá này, nó lại biến thành thứ đồ pha trà tùy ý sử dụng. Mặc dù chén trà này vốn là để uống trà, nhưng ông giám đốc dù nhìn bao nhiêu lần cũng vẫn không thể quen nổi.
Ông giám đốc vừa lo sợ mình làm hỏng, vừa muốn cầm chén lên ngắm, ông ngây người ra một lúc trước chiếc chén Hắc Định, rồi mới rời mắt nhìn sang Lục Tử Cương, vừa nhìn ông ta còn kinh ngạc hơn nữa, đẩy chiếc kính lão ở sống mũi lên.
Ông ta hoa mắt rồi sao? Từ khi nào mà Lục Tử Cương có tay nghề cao như vậy? Chẳng lẽ đúng là bị Lục Tử Cương thời Minh nhập vào người?
Nhìn bông hoa mẫu đơn được khắc trên miếng ngọc, từng đường gân trên cánh hoa được khắc rõ ràng, thậm chí hạt sương trên cánh hoa nhìn cũng như sắp nhỏ xuống thật, hơn nữa miếng ngọc này là ngọc Hòa Điền, trắng mịn như mỡ dê, trơn nhẵn sáng bóng, một vài vệt màu vàng trên bề mặt vừa hay đặt vào đúng nhụy hoa mẫu đơn, lúc này Lục Tử Cương đang dùng Côn đao để khắc đến đoạn đó.
Ông giám đốc nhìn say sưa, mà cũng biết không nên tự tiện quấy rầy, lỡ mà tay đao chỉ cần mạnh lên chút xíu thôi, thì miếng ngọc tinh xảo vô vàn kia có thể bị hủy hoại. Ông dán mắt nhìn vào từng sợi nhụy hoa mẫu đơn đang hiện dần lên, phần màu thẫm ở bên cạnh đó thì được bàn tay khéo léo của Lục Tử Cương khắc thành con ong mật, cánh ong mỏng tang, như thể sắp bay luôn được.
Trong suốt quá trình đó, ông giám đốc sợ mình khẽ thở thôi cũng là quấy rầy Lục Tử Cương, nên cứ cố thở thật nhẹ, khiến Lục Tử Cương cũng quên mất là bên cạnh có người đang nhìn. Khi khắc con ong xong, anh lật mặt sau miếng ngọc và khắc một bài thơ, rồi tiện tay để lạc khoản “Tử Cương”, sau đó mới ngẩng đầu, định với chiếc chén trà bên canh uống một ngụm cho đỡ khô họng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play