Nhưng càng như vậy, bà ta lại càng không hiểu được, bởi vì ông thợ may cao ngạo như vậy, chẳng đặt ai vào mắt cả, một người đồ đệ cũng chưa từng nhận về, nhưng tại sao lại chỉ đối xử với Nguyễn Khê tốt như thế?
Chẳng lẽ là vì tay nghề của con bé rất tốt sao?
Không thể nào, từ nhỏ Nguyễn Khê đã không giỏi may vá.
Tôn Tiểu Tuệ nằm thở dài, sau đó lại nói: “Hay chúng ta cũng bảo Dược Tiến tới thử xem?”
Nguyễn Trường Quý cảm thấy bà ta đang nói mớ: “Bà nghĩ ông thợ may sẽ nhận nó à?”
Tôn Tiểu Tuệ quay đầu sang nói: “Không thử thì làm sao mà biết được? Lúc đó không phải Tiểu Khê cũng chỉ tới thử thôi sao, nó vừa thử đã được rồi không phải sao? Dược Tiến nhà ta thông minh hơn Tiểu Khê nhiều, nói không chừng ông thợ may lại thích nó hơn thì sao?”
Nguyễn Trường Quý không quan tâm, lật người lại, nói: “Bà tích góp được nửa rổ trứng gà rồi hẵng nói chuyện.”
Cả nhà tổng cộng chỉ có năm con gà mái, mỗi ngày sẽ đẻ khoảng ba, bốn quả trứng chứ không đẻ hơn, thậm chí có lúc cũng chỉ đẻ được có hai quả. Muốn tích góp nửa rổ trứng thì cũng mất một khoảng thời gian, tích góp xong thì mang đi nhận thầy, cũng chẳng biết là sẽ mất bao nhiêu lâu.
Tôn Tiểu Tuệ nghĩ đến nửa rổ trứng thì lại thấy đau đớn, lúc đó Lưu Hạnh Hoa đùng một cái đã đưa cho Nguyễn Khê nửa rổ trứng, nửa rổ trứng đó cũng chính là ngòi nổ để bà ta quyết định ra ở riêng, bây giờ nghĩ lại đương nhiên vẫn còn thấy tiếc.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT