Nguyên Dược Hoa còn nhỏ, lại là một đứa nhóc nên Tôn Tiểu Tuệ cũng mặc kệ thằng bé. Bà ta muốn nói ra những suy nghĩ đêm qua của mình cho Nguyễn Dược Tiến nghe, nên đã lên tiếng hỏi: “Dược Tiến, con muốn làm thợ may không?”
Lời này nói ra rất đột ngột, làm cho Nguyễn Dược Tiến hơi sửng sốt, anh ta nhìn Tôn Tiểu Tuệ hỏi: “Là sao ạ?”
Tôn Tiểu Tuệ: “Nghĩ là nếu như con muốn làm, thì mẹ sẽ dành dụm nửa rổ trứng gà cho con đem đến tìm ông thợ may nhận thầy. Theo ông ấy học nghề, sau này con sẽ là thợ may duy nhất của núi Phượng Minh chúng ta.”
Nguyễn Dược Tiến vẫn còn hơi sững sờ: “Không phải ông ấy đã nhận Nguyễn Khê làm học trò rồi sao?”
Tôn Tiểu Tuệ căn bản là không thèm đặt Nguyễn Khê vào mắt: “Nhận rồi thì sao chứ? Chỉ cần ông ấy muốn, thì dạy thêm mười tám người nữa còn được. Vả lại Tiểu Khê nó có thể học được sao? Nó không học được đâu, cùng lắm cũng chỉ làm được mấy việc vặt vãnh thôi.”
Thấy Nguyễn Dược Tiến không nói gì, bà ta lại hỏi: “Con chỉ cần nói là con muốn hay không thôi?”
Nguyễn Dược Tiến lại im lặng một lâu, sau đó gật đầu nói: “Muốn thì muốn, nhưng chỉ sợ ông ấy không nhận con.”
Ở trên núi này ai lại không muốn làm thợ may chứ, ngày nào cũng có người nịnh nọt, ai ai cũng kính trọng, không cần làm việc nặng nhọc, chỉ cần dựa vào tay nghề là có thể sống tốt vô cùng rồi, đến đứa ngốc còn biết làm thợ may là một công việc rất tốt, nó tốt hơn một nhân viên trong hợp tác xã cung tiêu nhiều.
Nguyễn Dược Tiến biết tính ông thợ may, nên còn rất băn khoăn, anh ta cảm thấy chuyện này rất khó. Nhưng Tôn Tiểu Tuệ lại vô cùng tin tưởng anh ta, mà nói rằng: “Sợ cái gì chứ? Đi đi rồi nói, chẳng lẽ con còn không bằng con nhóc Tiểu Khê kia sao? Nó dù gì cũng chỉ là một đứa con gái, đầu óc không thể linh hoạt bằng con được, mặt nào cũng kém hơn con, nó làm được mà con không làm được sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT