Sau khi ăn xong thì buông bát đũa xuống, cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.
Mặt mày Nguyễn Dược Hoa suy sụp, rưng rưng nước mắt, hít nước mũi quay về gian chính, đi đến cạnh Tôn Tiểu Tuệ, khóc nói: “Không còn nữa, toàn bộ đều bị ăn hết rồi, một miếng thịt gà cũng không còn.”
Tôn Tiểu Tuệ ngược lại khá bình tĩnh, vội nhỏ giọng nói: “Nước rau thì sao, còn gia vị và mỡ gà nữa, ớt cũng ăn ngon mà.”
Nguyễn Dược Hoa sững sờ một chút rồi mới phản ứng lại, vội vàng cầm bát quay lại phòng bên.
Kết quả vừa vào phòng bên cạnh nhìn, ban nãy vẫn còn chút nước rau và ớt trong đĩa, bây giờ đã không còn gì nữa, sạch sẽ giống hệt như mặt gương vậy. Cậu ta cảm nhận được tuyệt vọng, tay cầm bát không đứng cạnh bàn, trực tiếp ngửa đầu òa khóc.
Sau đó cứ như vậy mà vừa khóc vừa xoay người quay lại gian chính.
Sau khi vào gian chính thì gào khóc: “Không còn! Không còn gì hết!”
Nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Dược Hoa cùng với lời cậu ta nói, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Khê ngồi ở bên cạnh bàn liếc nhau, không nhịn được ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Ban đầu còn nén cười, lúc sau cả hai người đều không nhịn được nữa, tiếng cười càng lớn hơn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT