Tạ Đông Dương vỗ vỗ ngực: “Để đó cho tôi.”
Nguyễn Khê đưa tay lên chắp lại làm lễ với anh ấy: “Vậy xin tạ ơn cậu Ba ngài trước.”
Tạ Đông Dương làm việc nhanh nhẹn, gần như để việc của Nguyễn Khê để vào trong lòng, coi như đó là việc mình đang làm, cố gắng hết sức chạy đến nông thôn nhiều ngày cho nên nhanh chóng giúp Nguyễn Khê tìm được một sân nhỏ ở nông thôn.
Hôm đó sau khi tìm được một sân nhỏ, Tạ Đông Dương không đi bày sạp ngay mà cùng đi đạp xe đi tới nông thôn.
Trên đường đi về nông thôn, Tạ Đông Dương nói với Nguyễn Khê: “Cái nhà này rất lớn, đồ đạc và mặt quay về phía bắc, các phòng được xây bằng gạch, tổng cộng của chín gian phòng, trước cửa có một vườn rau xanh, vừa khéo phù hợp với yêu cầu của cô.”
Khi xuống dốc Nguyễn Khê phanh xe theo bản năng: “Người trong nhà đều dọn đi cả rồi sao?”
Tạ Đông Dương nhanh chóng đi tới bên cạnh cô: “Người trong nhà đã sớm đến thị trấn ở rồi, chỉ có ông lão vẫn luôn ở trong thôn không muốn đi. Nghe nói là sức khỏe năm nay thực sự rất yếu, nên đành tới thị trấn ở cùng con trai và con dâu, ở không gian phía dưới là một cái sân nhỏ. Sau này sẽ không trở về thôn nữa, để cũng không có tác dụng gì, bọn họ nghe nói có người muốn mua nên rất vui mừng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play