Tạ Đông Dương lại lùa một miệng cơm lớn, đôi mắt đỏ lên khi anh đang nhai, rất nhanh nước mắt chỉ muốn chực để trào ra.
Nguyễn Khê nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy, cô cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn cười. Dĩ nhiên cô không bật cười và cũng không nói về chủ đề này nữa, lại hỏi Tạ Đông Dương: “Năm nay anh kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”
Nhắc đến đề tài này, tâm trạng bỗng nhiên thoải mái lên một chút, Tạ Đông Dương khịt mũi, giọng nói trong trẻo trở lại: “Gần được mười ngàn rồi, trong mười tháng rưỡi nữa, chắc chắn sẽ có mười ngàn.”
Nguyễn Khê cười nói thầm: “Tôi đã có hơn mười ngàn rồi.”
Tạ Đông Dương hiểu: “Cô có tay nghề mà.”
Trời lạnh, sợ cơm sẽ nguội, Nguyễn Khê vội vàng ăn nốt phần cơm còn lại, ăn xong cô buông đũa xuống hắng giọng nhìn Tạ Đông Dương: “Anh có quen với vùng quê ở đây không?”
Tạ Đông Dương ăn xong cũng bỏ đũa xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT