Không ra tay không có nghĩa là thái độ sẽ tốt. Một đứa bé trai trong đó trả lời không hề khách sáo: “Ba nó là hạng năm phần tử xấu, nó là con trai năm phần tử xấu. Chúng tôi đang dạy dỗ con trai của năm phần tử xấu, liên quan chó gì đến chị?”
Nguyễn Khê nín thở nhìn về phía bé trai bị đánh. Quả là Lăng Hào. Cậu vẫn luôn lấy tay che mặt, bây giờ vẫn duy trì tư thế đó không ngẩng lên. Tóc cậu bị nắm đến lộn xộn, trên người có rất nhiều vết chân từ bùn đất.
Nguyễn Khê không kìm được siết chặt nắm tay.
Cô vẫn chưa nói gì thêm, Lăng Hào đã cong người, lấy tay đỡ mặt, bảo: “Chị không cần lo cho tôi, tôi không sao.”
Cậu vừa nói, thằng nhóc bên cạnh đã cười phá lên: “Ôi chà, thì ra mày không bị câm điếc à? Tụi tao còn tưởng là mày câm điếc chứ, không câm điếc thì chắc cũng là thằng ngốc. Đồ thiểu năng!”
Nguyễn Khê nín thở nhìn về phía thằng nhóc vừa nói, sầm mặt bảo: “Nhóc câm miệng cho chị!”
Thằng bé nói chuyện thu nụ cười trên mặt lại: “Tôi cứ không câm đấy, chị làm được gì tôi nào? Chị ra mặt thay con trai phần tử xấu, lập trường giai cấp của chị có vấn đề. Chị đừng tưởng ông nội mình là bí thư đại đội thì chúng tôi không đánh chị được!”
Tay Nguyễn Khê siết lấy quai cặp, nhìn nó chòng chọc: “Nhóc đánh một cái chị xem.”
Thằng bé còn muốn mở miệng nói tiếp, đứa bạn cạnh nó đã kéo nó một cái, nhỏ giọng bảo: “Mày dám đánh bả, Nguyễn Trường Sinh sẽ không tha cho mày, ổng có thể đập chết mày đó! Chúng ta thèm so đo với đồ ngốc làm gì, đi nhanh thôi.”
Thằng bé dịu mặt lại, không hề phân cao thấp với Nguyễn Khê.
Nó và mấy đứa nhóc khác đánh mắt lẫn nhau, xoay người đi mất.
Thấy chúng đi xa rồi, Nguyễn Khê dời tầm mắt, nhìn về phía Lăng Hào, bảo: “Sao em không đánh lại hả? Nếu em cứ để bọn nó đánh thế, chúng sẽ thấy em dễ ức hiếp, chắc chắn sẽ ăn hiếp em nữa đó!”
Lúc này Lăng Hào thả tay che mặt xuống, nhỏ giọng bảo: “Chị không cần để ý em, sẽ gây phiền phức cho chị đấy.”
Nguyễn Khê thấy cậu như vậy thì không kìm được mà thấy hơi đau lòng. Cô đưa tay lên vuốt lại mớ tóc rối bù cho cậu: “Chú năm của chị là giang hồ trên núi Phượng Minh ấy, chúng không dám làm gì chị đâu, em yên tâm đi.”
Lăng Hào không né đi, như đã nhận sự quan tâm của Nguyễn Khê. Cậu im lặng một lát rồi hỏi: “Em... trên mặt em có bị thương không?”
Nguyễn Khê nhìn kỹ mặt cậu: “Không có.”
Lăng Hào thở phào: “Không có thì tốt.”
Nguyễn Khê đoán thử: “Sợ về bị ba mẹ thấy à?”
Lăng Hào nhìn cô gật đầu: “Dạ.”
Nguyễn Khê đã hiểu. Cậu thấy nhịn chút là qua được, dù sao cũng sẽ không bị đánh chết. Thành viên trong gia đình cậu bị kỳ thị, bình thường ba mẹ cậu sống rất cẩn thận, dè dặt, không dám gây ra nửa chuyện gì, tất nhiên cậu không muốn gây phiền phức cho họ, mà cách ít gây phiền phức nhất chính là nhẫn nhịn.
Nguyễn Khê không nói thêm nữa, vươn tay giúp cậu phủi dấu chân dính đất trên người, phủi xong lại lùa heo với cậu, tiện đường đi cùng cậu một đoạn.
Về nhà rồi, lòng Nguyễn Khê vẫn còn nghĩ đến chuyện này. Cô không bỏ cả túi sách, tóm thẳng Nguyễn Trường Sinh ra ngoài, nói với anh ấy: “Chú năm, chú giúp cháu đi cảnh cáo đám Cao Hải Dương một chút, để chúng nó sau này không được ăn hiếp Lăng Hào nữa.”
“Lăng Hào?”
Nguyễn Trường Sinh nghĩ một chút: “Đồ ngốc trong nhà sàn kia đấy à?”
Nguyễn Khê giơ tay lên đánh anh ấy một cái: “Sao chú cũng bảo người ta là đồ ngốc vậy?”
Nguyễn Trường Sinh cười phá lên, bảo: “Không phải chú bảo, mà những người khác trong thôn cũng gọi thế. Đến lời cậu ta cũng không nói với người ta, cả ngày ôm sách ra ngoài thả heo, chăn dê, cứ bẩn bẩn, hệ như một kẻ ngốc có vấn đề ở chỗ này vậy!”
Ngón tay anh ấy trỏ vào đầu mình, ý bảo chỉ số IQ của Lăng Hào có vấn đề.
Nguyễn Khê trừng anh ấy: “Đọc được sách mà vẫn là kẻ ngốc à?”
Nguyễn Trường Sinh vẫn cười: “Đồ mọt sách.”
Nguyễn Khê không thèm so đo với anh ấy nữa: “Chú chỉ cần nói chú có giúp hay không thôi!”