Nguyễn Trường Sinh trả lời: “Giúp! Tất nhiên là giúp! Chuyện cháu gái lớn đã căn dặn, sao chú dám không đồng ý? Mai chú sẽ đi nói, sau này mọt sách sẽ do chú bảo kê, không còn ai dám ức hiếp nó đâu.”

Nguyễn Khê hài lòng, cười ngọt ngào: “Cảm ơn chú năm!”

Nguyễn Trường Sinh vỗ lên đầu cô một cái: “Đi, đi ăn cơm.”

Nguyễn Khê đưa tay lên mò chỗ đã bị anh ấy vỗ, theo sau anh ấy vào nhà.

Lúc Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ về đến nhà, hai anh em Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa đang quay con quay chơi ngoài nhà, mà Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, rồi Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đang ngồi ăn trong phòng khách.

Nguyễn Trường Quý liếc nhìn vào nhà, hỏi Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa: “Mấy đứa ăn rồi à?”

Nguyễn Dược Tiến bỏ sợi thừng trong tay vào tay Nguyễn Dược Hoa, thở hổn hển bảo: “Ông nội bà nội nói chúng con đã ở riêng rồi, sau này sẽ ăn riêng. Bọn họ không làm cơm cho chúng con, chỉ làm phần cho năm người.”

Nguyễn Trường Quý quay đầu bèn đi vào trong nhà bếp. Thấy trong hai cái nồi sắt sạch sẽ chẳng còn lấy một hạt gạo, lòng ông ta đầy khó chịu, nuốt nghẹn bảo: “Hay lắm, thật sự có người làm ông bà nội như vậy...”

Tôn Tiểu Tuệ đi theo cạnh ông ta, trái lại không hề có gì, nhỏ giọng bảo: “Thôi đi, dù sao cũng chia lương thực cho chúng ta rồi, chúng ta tự làm là được, ông còn muốn làm biếng đấy à?”

Nguyễn Trưởng Quý suy nghĩ rồi cũng thấy vậy. Ăn thì sẽ mắc nợ ăn chùa, chi bằng tự làm.

Đói bụng rồi, Tôn Tiểu Tuệ không do dự thêm nữa, xoay người lập tức múc gạo đi.

Bếp rơm mới dựng ở trong căn nhà tranh nhỏ đối diện, phải mấy ngày nữa khô rồi mới sử dụng được. Bây giờ bọn họ chỉ có thể dùng tạm bếp bên nhà này, nấu đến khi bếp mới dùng được mới thôi.

Bây giờ Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa vẫn đang ăn cơm với đám con trong phòng khách. Sau khi chia bếp, được đưa bàn, ghế mới rồi, bọn họ bèn ăn thẳng trong phòng ăn, không đến phòng khách.

Tôn Tiểu Tuệ bỏ gạo đã được vo xong vào trong nồi, ra khỏi nhà bếp, gọi với trong phòng khách: “Tiểu Khiết, qua giúp mẹ nhóm lửa.”

Nguyễn Khiết còn chưa ăn xong cơm trong bát, cắn môi nhìn thoáng qua bên ngoài.

Chưa đợi cô ấy nói gì, Lưu Hạnh Hoa đã lên tiếng bảo: “Tiểu Khiết đang ăn cơm, không rảnh nhóm lửa cho cô.”

Tôn Tiểu Tuệ vẫn còn có phần e sợ Lưu Hạnh Hoa, hẳn là bị bà ấy làm khó dễ mấy chục năm nên sinh ra áp lực tâm lý. Dù bây giờ đã ở riêng rồi, bà ta vẫn hơi không dám mở miệng nói lại Lưu Hạnh Hoa.

Vậy là bà ta kìm cơn giận lại, bảo: “Vậy con ăn nhanh đi.”

Thấy Nguyễn Khiết định mở miệng nói đồng ý, Nguyễn Khê vội vàng gặp một miếng cà rốt muối lên bỏ vào miệng cô ấy, khiến cô ấy không trả lời được.

Nguyễn Chí Cao thấy thế lại mở miệng: “Ai ăn thì người ấy nhóm.”

Đầu mày của Tôn Tiểu Tuệ đứng ngoài dựng lên. Ơ hay, con gái mình mà mình còn không nhờ được, chõ mỏ vào việc của người khác cái rắm!

Tuy nhiên, bà ta không phát tác, nén giận xoay người vào bếp nhóm lửa. Bà ta nói với Nguyễn Trường Quý: “Ông vào phần đất được chia chúng ta hái mấy quả cà và một nắm ớt, rồi vào chuồng gà nhặt một bận. Tối nay chúng ta ăn ngon chút.”

Trong nhà có tổng cộng mười con gà mái, bọn họ đưa chia cho năm, chuồng cũng được tách rồi.

Nguyễn Trường Quý nghe vậy đi ra ngoài, ra vườn hái cà và ớt, về lại rửa rồi bỏ lên thớt, xong xuôi vào chuồng gà nhặt trứng. Năm con gà mái đẻ ba quả trứng, trong đó có hai con không đẻ.

Nhặt hết trứng, Nguyễn Khiết cũng vừa ăn cơm xong.

Tôn Tiểu Tuệ ở sau bếp lại ló đầu ra gọi cô: “Con nhỏ chết tiệt kia, mày còn chưa qua đây giúp nữa?”

Nguyễn Khiết ôm một chồng bát trong tay, không dám lớn tiếng với Tôn Tiểu Tuệ: “Nhưng con còn phải rửa chén nữa.”

Tôn Tiểu Tuệ nổi giận, nói với giọng có phần cáu kỉnh: “Rốt cuộc mày do ai sinh ra?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play