Đi đến cửa nhà mình, sắc mặt Cố Thừa An đã trở lại bình thường, nghe thấy trong nhà ông bà nội đang nói chuyện, ông nội sắp đón sinh nhật lần thứ 71, đang xin quà vợ mình.
“Tiểu Vân, tôi sắp tròn bảy mươi mốt rồi, bà phải cho tôi về ngủ nhé.”
Bà lão liếc nhìn ông, thấy người đàn ông luôn kiêu ngạo này đang nhỏ giọng nịnh mình, khóe miệng nhếch lên: “Xem biểu hiện của ông đi~”
Hóa ra, hai ông bà gần đây lại xảy ra khủng hoảng tình cảm. Hôm kia có khách đến nhà, là chiến hữu cũ của hai người, sư trưởng sư đoàn 5 quân khu Tây Nam cũ, sáu mươi chín tuổi.
Chuyện này không có gì to tát, chỉ là năm xưa người này suýt chút nữa đã mai mối với Vương Thái Vân, ông nội vẫn luôn canh cánh trong lòng. Năm xưa Vương Thái Vân là một bông hoa của bệnh viện quân y dã chiến, xinh đẹp, tính tình lại tốt, y tá trưởng liền tính toán giới thiệu đối tượng cho bà. Vẫn là Cố Hoành Khải ra tay trước, bắt đầu theo đuổi mới cưới được người đẹp về.
Hôm kia, Vương Thái Vân gặp người quen cũ nhất thời xúc động nên nói nhiều hơn vài câu, ông nội thấy vậy liền ghen, mặt lạnh nói chuyện với chiến hữu cũ, cuối cùng người ta đi rồi mà vẫn không hết giận, còn la hét rằng vợ mình có phải chê mình già, thích người trẻ tuổi hơn không.
Trời ạ, chiến hữu cũ này chỉ kém ông có hai tuổi, một người sáu mươi chín, một người bảy mươi mốt.
Bà lão nào chiều được ông lão hay ghen này, nghe ông nói mấy câu chẳng đâu vào đâu, trực tiếp đuổi ông ra khỏi nhà, bắt ngủ riêng phòng.
Nhân lúc sắp đến ngày sinh nhật mình, ông nội liền thuận nước đẩy thuyền, tranh thủ cơ hội đưa ra yêu cầu về phòng.
“Tôi quan tâm bà mà, bà giận tôi làm gì.” Ông nội cố gắng cãi chày cãi cối.
“Hừ, lớn tuổi rồi còn giống như một cái vò giấm vậy.” Bà lão chê bai ông một câu nhưng lại bị ông già hôn chụt một cái vào mặt, khiến bà xấu hổ đến đỏ cả mặt.
“Ôi chao, ông làm gì vậy! Ban ngày ban mặt thế này!”
“Ban ngày ban mặt thì sao nào?” Ông nội tỏ ra bá đạo: “Trong nhà lại chẳng có ai, tôi ở nhà hôn vợ mình thì không được à?”
Nghe thấy động tĩnh này, Cố Thừa An vừa vào nhà liền khựng lại, ngẩng đầu lên thì thấy Tô Nhân đang khom lưng đi xuống cầu thang cũng cứng đờ ở đó, ánh mắt hai người chạm nhau, rõ ràng đều nghe thấy động tĩnh của hai ông bà trong phòng khách.
Tô Nhân mỉm cười, đưa ngón tay lên miệng, làm động tác im lặng với Cố Thừa An, đôi mắt cong cong, giống như một con cáo nhỏ.
Đáy mắt Cố Thừa An tràn đầy ý cười, không biết là vì cuộc cãi vã thường ngày của ông bà nội trong phòng khách, hay là vì nụ cười xinh đẹp mà anh vừa gặp.
Nhưng khi nhớ lại nội dung bức thư vừa rồi, nụ cười lại đông cứng lại.
——”Đồng chí Cố Thừa An, chuyện này theo lý mà nói thì không nên nói với anh, dù sao tôi cũng là chú ba của Tô Nhân nhưng nếu không nói thì lương tâm tôi không yên.”
——”Tô Nhân, con bé chính là một đôi giày rách, đã sớm quan hệ với con trai của tiểu đội trưởng dân quân xã chúng tôi, căn bản không phải là một cô gái trong trắng.”
——”Nhà họ Tô chúng tôi đều là người thật thà, tôi cũng lo anh bị lừa.”
Cố Thừa An không thích học hành nhưng trí nhớ lại rất tốt, nội dung một bức thư đã đọc qua là nhớ, trong đầu cứ lặp đi lặp lại, càng nghĩ, nhiệt độ xung quanh càng thấp.
Tô Nhân đi xuống cầu thang, chào hỏi ông bà nội Cố, sau đó nhìn về phía Cố Thừa An, phát hiện tâm trạng anh có vẻ không tốt lắm.
Quả nhiên, những người đàn ông tuổi này đều thất thường!