Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng...…
Tàu hỏa màu xanh lắc lư chạy trên đường ray cùng với gió đêm mùa hè xuyên qua những cánh đồng uốn lượn quanh co, giống như rồng cuốn.
Đây là xe lửa xuất phát từ khu vực Tây Nam đi về phía Bắc, ba ngày một chuyến, bởi vì xe lửa khan hiếm nên trong xe chật ních người, ngay cả hành lang cũng chật ních người.
“A, cậu giẫm lên chân tôi.”
“Lúc này mới đâu? Còn phải chịu cho tới Bắc Kinh nha.”
“Có đói bụng không? Đã đến giờ cơm tối rồi, ăn bánh đi.”
Sáu toa xe lửa màu xanh lá cây từ khu Tây Nam đến thành phố Bắc Kinh cần ba ngày hai đêm, nhiều người chen chúc, chỗ ngồi cũ nát cấn người, ngồi hơn nửa ngày đã có người cảm thấy mông đau nhức, bắp chân căng phồng, hơn nữa trong túi của không ít người mang theo đồ ăn lên men vì nhiệt độ mùa hè, ngửi các mùi vị đan xen suốt mấy ngày khiến mọi người đều có chút mệt mỏi.
Bao lớn bao nhỏ chồng chất, mọi người mặc quần áo vải thô màu đen, màu xám, màu xanh đậm đang thu xếp cơm tối, tốt xấu gì cũng phải dằn bụng.
Tô Nhân móc một cái bánh ngô rau dại từ trong bao vải thô ra, ôm chung tráng men cũ kỹ uống nước, từng ngụm từng ngụm ăn tối.
Gia sản chỉ có hai mươi sáu tệ năm hào, vé xe lửa tốn hơn mười đồng, tiền tích góp đã cạn, cô phải lên kế hoạch tiêu tiền.
“Đồng chí, cô có muốn ăn một miếng không?”
Thím ngồi đối diện nhiệt tình đưa tay, lòng bàn tay có một cái túi vải, bên trong là vài cái bánh màu vàng đất, trông rất khô cứng.
“Không đâu, cám ơn thím. Hôm nay trời nóng nên khẩu vị của cháu không được tốt, đã ăn no rồi.”
Bà thím thu tay về, chỉ nói thầm một câu.
“Các đồng chí nữ trẻ tuổi bây giờ có dạ dày như chim nhỏ, ở nông thôn rất tốt, tiết kiệm được lương thực...”
Tô Nhân không đáp, đây là lần đầu tiên cô ngồi xe lửa, lần đầu tiên đi xa nhà, nhìn ruộng lúa mạch vội vàng xẹt qua ngoài cửa sổ, gió đêm đưa tới từng làn hương nhẹ nhàng khoan khoái, giảm bớt sự khô nóng trong xe.
Hai ngày trước cô từ biệt bà dì rời nhà, bà dì có kiến thức rộng rãi, tuy rằng đời chưa từng rời khỏi huyện Hòa Bình nhưng cũng kéo tay cô dặn dò một phen, nói Tô Nhân đến nhà ga và lên xe lửa không nên tùy tiện nói chuyện với người lạ, cẩn thận bị lừa.
Hiện nay kẻ bắt cóc nhiều, Tô Nhân cũng nghe thấy, cô đề cao cảnh giác ngóng trông có thể an toàn tới Bắc Kinh.
Nhưng đến Bắc Kinh...... cũng không biết sẽ như thế nào.
Cô đột nhiên rời nhà, chú ba thím ba có tức giận chửi ầm lên hay không.
Chuyện này bắt đầu từ ba tháng trước.
Sau khi ông Tô Nhân qua đời vì bệnh, trong nhà chỉ còn lại có một mình Tô Nhân, năm xưa ba Tô bị chiêu mộ nhập ngũ, không rõ sống chết cũng không trở về nữa.