Suy nghĩ một hồi, Cố Thừa An mới nhớ ra, chiều hôm qua đã nhận được một lá thư, lúc đó anh chỉ kịp xem câu đầu tiên thì bị Hà Tùng Linh gọi đi, sau đó không nhớ chuyện này nữa.

“Ồ, Thừa An, ai viết thư cho anh vậy? Sao tên lại viết sai rồi.” Hồ Lập Bân thấu lại xem, liếc mắt đã thấy lỗi chính tả ở trên: “Thừa.” viết thành “Thành.”

“Không phải là thư tình chứ?” Hà Tùng Bình cũng hùa theo.

Cố Thừa An hơi chán ghét đẩy mấy người ra, lúc này mới tiếp tục lấy giấy thư ra đọc lướt qua.

Hàn Khánh Văn nhìn Cố Thừa An với vẻ mặt tươi cười, đang trêu chọc anh có phải nhận được thư tình không, kết quả sắc mặt của người đàn ông bên cạnh lại càng ngày càng tệ, dần dần trở nên lạnh lùng, đây vẫn là vào cuối mùa hè, xung quanh như có gió lạnh thổi qua.

“Sao vậy? Trên thư viết gì vậy?” Hàn Khánh Văn chỉnh lại tư thế.

Ngô Đạt ở gần Cố Thừa An nhất, thò đầu nhìn, chỉ thấy trong những nét chữ nguệch ngoạc dày đặc, anh ta chỉ nhìn thấy hai chữ, rất chói mắt: “Giày rách, ai là giày rách?”

“Á? Sao thế? Có người đi giày rách à?” Hồ Lập Bân nghe chuyện này thấy hứng thú.

Hai tháng trước, có người ở phố gần đó đi giày rách, một nam một nữ lén lút quan hệ ngoài luồng bị bắt, vợ cả của người đàn ông đến tận nơi bắt quả tang. 

Chuyện này anh ta còn đi xem náo nhiệt, bây giờ hoạt động giải trí ít ỏi, có tin tức lớn, lại còn là tin đồn xấu, ai ở gần mà không tò mò? 

Lúc đó vây kín không lọt nổi một giọt nước, sau đó còn bị người ta bàn tán suốt hai tháng, không có ngày nào yên ổn.

Cố Thừa An đột ngột thu tay, vo tờ giấy thư thành một cục nắm chặt trong lòng bàn tay, sắc mặt lạnh lùng, quay đầu nhìn chằm chằm vào hộp diêm trong tay Hồ Lập Bân, lạnh lùng nói: “Cho tôi một que diêm.”

Lúc mười sáu, mười bảy tuổi, mấy người bắt đầu lén lút hút thuốc, không nghiện, chỉ thấy ngậm điếu thuốc rất thú vị, thỉnh thoảng mới hút vài điếu.

Hồ Lập Bân quẹt diêm, chờ châm thuốc cho Cố Thừa An nhưng thấy anh mở tờ giấy thư đang nắm trong tay ra, mặc cho ngọn lửa vàng mờ liếm lên tờ giấy trắng, thiêu rụi từng nét chữ nguệch ngoạc.

“Thừa An! Ơ, sao anh lại đốt thư?” Hồ Lập Bân thu tay lại, nhớ đến từ mà Ngô Đạt vừa nhìn thấy: “Sao thế? Ai viết thư nói ai là giày rách? Thật không vậy? Anh đốt nó làm gì?”

Nhìn tờ giấy trắng hóa thành một đống tro đen, Cố Thừa An dùng đôi giày vải đen dẫm lên, dập tắt nốt tàn lửa cuối cùng.

Anh lạnh lùng nói: “Thứ không biết điều, đi gây chuyện thị phi. Tôi đi trước đây.”

Đi được nửa bước, Cố Thừa An lại quay người nhìn mọi người, giọng nghiêm túc nói: “Đừng có nói lung tung ra ngoài.”

Mấy người thấy Cố Thừa An đột nhiên nghiêm túc như vậy, biết rằng chuyện này không đơn giản, liền im lặng, đợi anh đi xa rồi lại tụ tập lại bàn tán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play