“Nhưng mà, cô ấy là đối tượng hôn ước của Cố Thừa An, cho dù anh thích thì cũng vô dụng thôi.”
Khóe miệng Văn Quân cong lên cười: “Em nghĩ gì vậy, không có chuyện đó đâu.”
Tân Mộng Kỳ biết chuyện này không thể vội vàng, chỉ cần gieo một hạt giống vào lòng Văn Quân, anh ta luôn ghen ghét Cố Thừa An, mà Tô Nhân lại vừa vặn là mẫu người mà anh ta thích kiếp trước, cô ta không tin, Văn Quân không muốn ra tay với Tô Nhân sao?!
Tiền nhuận bút lần thứ ba của Tô Nhân đã đến, tiền tiết kiệm lại tăng thêm năm đồng, lần này là báo Kinh Thị Thần Báo đăng bài nhưng tạp chí Thanh Niên lại đáng tiếc là không được chọn.
Hai ngàn chữ nỗ lực đổ sông đổ biển, Tô Nhân nghiêm túc nghiên cứu, cẩn thận xem qua phong cách hành văn của các bài viết trên tạp chí Thanh Niên, quả thực rất khác so với các bài báo.
Các bài viết trên báo chủ yếu là văn phong giản dị, chú trọng thực tế, còn các bài viết trên tạp chí Thanh Niên lại có phong cách riêng, thiên về bầu không khí và văn phong.
Nghiên cứu xong, Tô Nhân nhìn chủ đề kêu gọi bài viết mới nhất trên tạp chí Thanh Niên, chuẩn bị thử lại.
Đem bài viết mới đến bưu cục gửi thư nhưng bóng dáng Tô Nhân lại lọt vào mắt Cố Thừa An, anh vừa đi làm việc bên ngoài về, cùng hai người ở ủy ban đường phố kiểm tra tình hình nhà ở, làm xong việc có thể tan làm sớm.
Bóng dáng Tô Nhân biến mất ở cửa bưu cục, thời gian không sớm không muộn, vừa đúng bốn giờ rưỡi.
Hôm qua Cố Thừa An nghe Hà Tùng Bình tiện miệng nhắc đến, Tô Nhân và Hà Tùng Linh trò chuyện có nói đến chuyện chưa từng vào rạp chiếu phim, lại nhớ đến vừa đi ngang qua rạp chiếu phim, bên ngoài tường dùng phấn bảng đen viết chữ giới thiệu phim mới đang chiếu, rất náo nhiệt.
Cố Thừa An quay người đến rạp chiếu phim, xếp hàng một lúc mua hai vé xem phim, sau đó mới đến bưu cục.
Tô Nhân gửi thư xong đi ra, thấy người đàn ông đứng bên tường.
Hôm nay Cố Thừa An mặc áo sơ mi đen quần dài đen, hai tay đút túi đứng yên lặng, không biết đang đợi ai.
“Đồng chí Cố Thừa An, anh đến bưu cục có việc à?”
Cố Thừa An nghẹn lời, tay trái nắm chặt vé xem phim trong túi quần, ánh mắt nhấp nháy, đưa tay đưa qua: “Cái kia, ông nội bảo tôi dẫn cô đi xem phim.”
Đôi khi, ông nội cũng khá hữu dụng.
Tô Nhân nhìn chằm chằm hai tờ giấy hình chữ nhật, chỉ thấy trên đó viết Rạp chiếu phim Hồng Tinh, chữ bên dưới bị bàn tay to che mất.
Cẩn thận nhớ lại một lượt, hôm nay ông nội Cố không nói đến chuyện xem phim mà?
“Ông nội tối qua nói với tôi, lúc đó cô về phòng rồi.”
“Ồ.” Vé xem phim thế mà đã mua xong rồi! Mắt Tô Nhân sáng lên, bản thân còn chưa từng vào rạp chiếu phim, ý cười trong mắt lan tỏa, đưa tay nhận lấy: “Được rồi, anh đi làm việc đi, tôi tìm bạn cùng xem, không làm chậm trễ anh đâu.”
Khuôn mặt điển trai của Cố Thừa An cứng đờ, lại nghe thấy cô gái đối diện nói chuyện mang theo ý cười: “Anh yên tâm, về nhà nếu ông nội Cố hỏi đến, tôi nhất định sẽ che chở cho anh.”
Chuyện này, cô quen lắm!
Cố Thừa An suýt nữa phun ra một ngụm máu, người này e là hiểu chuyện quá mức rồi, nắm chặt vé xem phim quay người định đi, hai bím tóc tết vung lên một đường cong vui vẻ trên không trung.
Giơ tay kéo cánh tay cô, Cố Thừa An mím môi mỏng, lộ ra vẻ khó xử: “Không được, lần này ông nội đã nói, tôi nhất định phải đi.”