“Viết bài đăng báo?” Tiền Tĩnh Phương thấu lại xem, quả thực rất lợi hại: “Đứa trẻ này có năng lực.”
Ngô thẩm đang bẻ ngô, nghe vậy càng phấn khích: “Người có học thức đúng là khác biệt! Mới khen mấy câu, tôi nghe thấy cũng thấy viết hay.”
Tô Nhân bị mọi người khen đi khen lại, suýt nữa thì đỏ mặt.
Giờ ăn tối, ông nội nhắc đến chuyện này trên bàn ăn, ngay cả Cố Khang Thành cũng nhìn cô với ánh mắt khen ngợi.
“Tốt lắm, Thừa An, nhìn Tô Nhân chăm chỉ thế nào, con cũng phải để tâm hơn.”
Cố Thừa An liếc nhìn Tô Nhân ngồi đối diện, gật đầu đồng ý.
“Nhân Nhân có tiền đồ, ta thay mặt gia đình thưởng cho con hai mươi đồng tiền!” Ông nội càng lớn tuổi càng hiểu rõ tầm quan trọng của văn hóa, chỉ tiếc là bây giờ không có kỳ thi tuyển sinh đại học: “Ban đầu ta định để con ở nhà dưỡng sức trước, sau đó xem có cơ hội xin cho con một suất cử tuyển công nông binh không, con bé có thể học nhiều hơn, lên đại học vẫn tốt hơn.”
Tô Nhân muốn nói lại thôi, nhớ đến kỳ thi tuyển sinh đại học sắp được khôi phục vào năm sau nhưng bây giờ không thể nói, chỉ có thể đáp ứng trước.
Tin Tô Nhân viết bài đăng báo chỉ có người nhà họ Cố biết, bên ngoài, cô vẫn là người ngoài ở đại viện.
Từ lần Cố Thừa An đưa cô đến căn cứ bắn súng, một nhóm anh em thấy Tô Nhân xinh đẹp lại dịu dàng chỉ còn biết e thẹn.
Hà Tùng Bình và Hàn Khánh Văn thì thầm: “Đại ca và Tô Nhân kết hôn cũng tốt, nhìn hai người rất hợp.”
Nhưng Ngô Đạt lại không để ý: “Thừa An không thể đồng ý, ai đến cũng không được.”
Mối quan hệ giữa Tô Nhân và Cố Thừa An được không ít người quan tâm, trong đó người quan tâm nhất phải kể đến Tân Mộng Kỳ.
Tân Mộng Kỳ để mắt đến Cố Thừa An, lại kiêng dè Tô Nhân, vốn dĩ còn thấy mình xuất thân tốt nhưng từ khi nghe nói Cố Thừa An đưa Tô Nhân đến căn cứ bắn súng, mắt cô ta như muốn đỏ lên vì tức giận.
“Hồ Lập Bân, em hỏi anh, anh Thừa An thật sự đưa Tô Nhân đến căn cứ bắn súng rồi sao?”
Hồ Lập Bân bị Tân Mộng Kỳ gọi ra ngoài một mình, hai người cũng quen biết từ nhỏ: “Đúng vậy, đưa đi rồi, còn đích thân đạp xe đưa cô ấy đi.”
Tân Mộng Kỳ nghe nói chiếc xe đạp mà mình không ngồi được lại bị Tô Nhân ngồi, lập tức cảm thấy nguy cơ ập đến, vội chạy đến nhà Văn Quân.
Văn Quân đang đọc sách trong nhà, nghe nói Tân Mộng Kỳ đến tìm, đeo kính gọng đen ra đón.
Bố của hai người là anh em tốt, là đồng đội tốt đã cùng nhau chiến đấu mấy chục năm, quan hệ giữa hai gia đình rất thân thiết, con cái cũng thường xuyên qua lại.
Nếu không, kiếp trước Tân Mộng Kỳ cũng không tức giận mà lấy Văn Quân.
“Mộng Kỳ, sao em lại đến đây?”
“Văn Quân, anh...” Tân Mộng Kỳ sắp không kìm nén được suy nghĩ trong lòng, suy nghĩ xem làm sao thuyết phục anh ta đồng ý: “Em nghe nói bố mẹ anh đang sắp xếp cho anh đi xem mắt?”
Văn Quân hiển nhiên không ngờ cô em gái hàng xóm này lại quan tâm đến chuyện này, đẩy đẩy gọng kính, nghi hoặc hỏi: “Sao em lại hỏi chuyện này?”
“À, không có gì.” Tân Mộng Kỳ nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó ở hợp tác xã, cười lấy lòng: “Em chỉ thấy hôm đó anh ở hợp tác xã cung ứng nói giúp Tô Nhân, em tưởng anh thích cô ấy.”
Tân Mộng Kỳ vừa nói vừa đánh giá người đàn ông trước mặt, Văn Quân trông nho nhã, ngày thường luôn tỏ ra khiêm tốn lễ phép, nếu kiếp trước mình không làm vợ anh ta, cũng sẽ không biết được sự độc ác ẩn sau vẻ ngoài lịch thiệp của anh ta.