Tô Nhân đi theo sau Cố Thừa An, tò mò nhìn rạp chiếu phim trong thành phố, hồi ở đội sản xuất, cô chỉ được xem phim chiếu ngoài trời. Sau khi thu hoạch mùa thu, đội trưởng để thưởng cho mọi người, đã dùng hai cân thịt lợn và một gói thuốc lá hiệu Kinh tế, mời nhân viên chiếu phim của công xã bên cạnh đến chiếu phim.
Nhân viên chiếu phim ở công xã là người được săn đón, công xã Sơn Cương nơi Tô Nhân ở không có nhân viên chiếu phim, chỉ có công xã Tiến Bộ bên cạnh có hai người, ai cũng phải cung phụng họ ăn ngon uống ngon.
Nhưng rạp chiếu phim trong thành phố thì khác, tòa nhà gạch đỏ, bên ngoài có một cửa sổ nhỏ, nhân viên bán vé đang bận rộn, vé xem phim cũng đắt, một tệ một vé, nếu để cô bỏ tiền ra mua thì cô không nỡ chút nào. Cô phải tiết kiệm tiền để đi học đại học, những khoản khác có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Trong rạp chiếu phim tối om, Cố Thừa An đi trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, trong bóng tối thấy Tô Nhân ngoan ngoãn đi theo mình, anh cong môi, quay đầu tìm chỗ ngồi.
Xung quanh toàn là tiếng nói chuyện, rất náo nhiệt, đôi mắt hạnh của Tô Nhân sáng lên, nhìn quanh, cuối cùng dán mắt vào màn hình phía trước không rời.
Cố Thừa An thỉnh thoảng liếc nhìn cô gái bên cạnh, thấy khuôn mặt trắng nõn của cô nở nụ cười, anh liền thấu lại gần: “Bộ phim này gần đây rất hot.”
Phim đề tài chiến tranh nhưng là phim mới quay, nghe nói không giống với những phim trước đây.
“Anh chưa xem sao?” Tô Nhân đời này đã xem bốn lần phim ngoài trời, trong đó có ba lần chiếu “Địa đạo chiến”, một lần chiếu “Bạch Mao nữ”, cô chỉ xem có hai bộ phim này.
“Chưa.” Cố Thừa An không hứng thú, từ nhỏ đến lớn đã vào rạp chiếu phim rất nhiều lần, lớn lên sở thích của anh đã chuyển sang đạp xe đạp 28, lái xe máy hoặc xe jeep, nếu không thì là bắn súng, xem phim phải xếp sau.
“Vậy thì vừa hay, tôi chỉ mới xem có hai bộ phim, hôm nay được xem phim mới thật tuyệt!”
Phim chiếu tổng cộng một giờ năm phút, khi kết thúc, mọi người vẫn còn luyến tiếc, thảo luận sôi nổi.
Cố Thừa An xem phim xong thì mất hứng, quay đầu thấy mọi người rời đi, lại nhìn thấy một đôi mắt đỏ hoe, giống như một chú thỏ nhỏ đang khóc, ngay cả đầu mũi tròn trịa cũng ửng đỏ.
Kết thúc phim, những người lính đã hy sinh bản thân, bảo vệ được căn cứ quân sự, Tô Nhân xem đến nỗi mũi cay cay, hốc mắt đỏ hoe.
Biết Cố Thừa An đang nhìn mình, Tô Nhân vội lấy khăn tay trong túi áo ra lau khóe mắt, giọng nói trong trẻo thường ngày hơi khàn khàn: “Đi thôi.”
Đường phố buổi chiều tối yên tĩnh, mặt trời đã lặn, bầu trời nhuộm màu mực, những đám mây đen dày đặc che khuất ánh sáng mặt trời.
Tô Nhân im lặng suốt đường, Cố Thừa An lại có chút không thoải mái, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người bên cạnh, vô thức bước chậm lại.
“Khụ khụ...” Hắng giọng, Cố Thừa An dừng bước, nhìn người phụ nữ vẫn còn đỏ hoe khóe mắt, anh mấp máy môi, lại không biết nói gì, cuối cùng chỉ đành mặt lạnh, hung dữ nói: “Cô còn khóc nữa, sau này tôi không dẫn cô đi xem phim nữa.”
Tô Nhân giật mình, cô xem phim nghĩ đến ông nội đi đánh giặc nên không kiềm chế được cảm xúc, sao lại không dẫn cô đi xem phim nữa?