Còn nữa, trong sách có nhắc tới bởi vì dung mạo cô quá hấp dẫn, chú ba thím ba muốn lấy lòng đội trưởng đội dân binh nên tính kế cô, bọn lưu manh xung quanh cũng theo dõi cô, cô là một cô gái mồ côi, ở lại đó sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, rời đi là lựa chọn duy nhất.
Bóng đêm buông xuống, Tô Nhân thu hồi suy nghĩ, ôm bao đồ tựa vào song cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc mở mắt thì trời đã sáng to, Tô Nhân không có đồng hồ đeo tay, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mặt trời ló dạng, chắc là bảy tám giờ rồi.
Rốt cục cũng sắp tới! Còn bảy tám tiếng nữa tới nơi!
Nghiêng đầu nhìn về phía trước, có mấy nam nữ mặc quân trang cũ tỏ vẻ vui mừng, mấy người trông hơi mệt mỏi nhưng tinh thần rất tốt, không giống như nông dân quanh năm làm ruộng nhưng cũng không bóng loáng như người thành phố.
“Làm thanh niên tri thức mấy năm, tôi chưa từng trở về, rốt cục cũng được trở về!”
Hai năm nay, thanh niên tri thức có phương pháp liên tục trở về thành phố, chỉ cần có đơn vị công tác trong thành phố tiếp nhận liền có thể đánh báo cáo trở về, nhưng công tác trong thành phố khan hiếm, nào có dễ dàng như vậy.
“Trong nhà anh sắp xếp công việc gì?”
“Tôi làm nhân viên bán hàng, còn các anh?”
“Tôi làm ở nhà máy thép.”
“Tôi đang ở nhà máy thực phẩm, mẹ tôi giao công việc cho tôi.”
Bất kể là nhà máy quốc doanh hay công ty cung cấp tiêu thụ đều là công việc mà người người hâm mộ, là bát cơm sắt, sau này đều ăn cơm nhà nước.
Khi nông dân còn đang vất vả trên đồng ruộng, người có công việc trong thành phố đã có thể nhận được tiền lương mấy chục tệ một tháng, thật may mắn biết bao.
Trên xe lửa nói cười náo nhiệt, mọi người mồm năm miệng mười trò chuyện, thanh niên tri thức cùng đồng hương đi Bắc Kinh đều thảo luận chính sách thanh niên tri thức trở về thành phố, Tô Nhân nghe xong ôm chung tráng men chuẩn bị đi lấy nước uống.
Vị trí rót nước nóng kín người hết chỗ xếp hai hàng dài, có người chọc chọc lưng nên Tô Nhân quay đầu nhìn lại, một nữ đồng chí trẻ tuổi vừa nãy nói sau này sẽ làm việc ở công ty cung cấp nước nóng mỉm nhìn cô.
“Đồng chí, cô cũng là thanh niên tri thức sao? Cũng muốn về thành phố?”
Tô Nhân lắc đầu.
“Không phải, tôi đi Bắc Kinh... thăm người thân.”
“Nhìn không ra nha...”
Cô gái trẻ tuổi này có gương mặt tròn trịa và hai lúm đồng tiền khi cười, trông rất thân thiện.
“Tôi tên Tống Viện, tôi thấy dáng vẻ của cô còn tưởng là người thành phố!”
Lời của Tống Viện không giả, Tô Nhân mặc đồ hơi cũ, áo sơ mi kẻ caro màu xám giặt đến trắng bệch nhưng không thể làm nhòa sự xinh đẹp, Tống Viện chưa từng thấy qua người đẹp như vậy, lần đầu nhìn thấy còn tưởng rằng là thanh niên tri thức xuống nông thôn.