Hai người lấy nước xong, trên đường trở về vẫn trò chuyện, Tống Viện biết ăn nói, nhắc tới chị họ mình cũng họ Tô nên nói chuyện gặp Tô Nhân là duyên phận.
“Đến Bắc Kinh, nếu rảnh rỗi có thể liên lạc. Sau này tôi sẽ làm việc ở công ty cung cấp tiêu thụ phía Nam thành phố.”
“Được.”
Hai người một người lo lắng nhiều năm không về thành phố mà có chút xa lạ, một người bị sự nhiệt tình lây nhiễm buông lỏng cảnh giác, cũng nói thêm vài câu.
Cứ nói như vậy, mọi người trong xe dần dần xao động, theo một tiếng còi to, xe lửa sơn xanh giảm tốc độ chậm rãi đến trạm.
Rốt cuộc đã tới Bắc Kinh, mục tiêu mơ ước của mọi người!
Có người nhảy xuống xe qua cửa sổ, Tô Nhân nắm chặt túi vải bố của mình, bị đám người chen chúc xô đẩy ra ngoài sân ga.
Mắt nhìn quanh một vòng, nhà ga Bắc Kinh lớn hơn huyện Hòa Bình rất nhiều, trên tường trắng có biểu ngữ màu đỏ “Nắm bắt sản xuất, nâng cao tinh thần, thúc đẩy đoàn kết” khiến tinh thần mọi người dâng trào, có nhiều người mặc trang phục lao động hoặc quân trang tới lui.
Tất cả đều không giống với thị trấn nhỏ Tây Nam cô ở.
“Đồng chí Tô Nhân sao?”
Một người đàn ông trung niên mặc quân trang màu xanh lá cây tiến lại hỏi.
“Là chú Lưu sao?”
Giọng nói có chút quen tai.
“Đúng vậy, tôi là Lưu Mậu Nguyên do lãnh đạo cũ phái tới đón cô, chúng tôi đã gọi điện thoại.”
“Xin chào chú Lưu.”
Tô Nhân đưa thư giới thiệu cho ông nhìn qua, lại nhìn qua thư do ông nội mình viết, lo lắng nhận lầm người.
Lưu Mậu Nguyên nhận lệnh tới đón người, chỉ biết là một nữ đồng, cháu dâu do lão lãnh đạo chọn lớn lên ở nông thôn, nào ngờ vừa thấy lại là một nữ đồng chí có tướng mạo cực kỳ xuất chúng.
Ngẫm lại dáng dấp cường tráng của cháu trai lão lãnh đạo, hai người rất xứng đôi.
Cảnh vệ nhà chiến hữu cũ của ông nội tới đón Tô Nhân, hai người gặp mặt ở sân ga sau đó cùng lên xe con.
Bao quần áo vẫn bị Tô Nhân ôm chặt trong ngực, trong nhà không có nhiều đồ càng không có gì đáng giá, cô chỉ mang theo vài bộ quần áo và mấy quyển sách cùng ảnh cũ năm đó ông nội chụp khi tòng quân.
Trong chiếc xe nhỏ khí phái, Tô Nhân ngồi nghiêm chỉnh, lòng cũng không quá bình tĩnh, nhìn bóng cây xanh vội vàng lướt qua cửa sổ, cô nghĩ đến tình tiết trong sách, không ngừng cân nhắc tính toán cho tương lai.
Ông nội ủy thác cô cho lão chiến hữu, một là vì năm đó ông đã cứu mạng lão chiến hữu, vì cháu gái nên chỉ có thể bất chấp khuôn mặt già nua cầu xin người ta che chở cháu gái.
Hai là vì hai người già đã định ra hôn sự cho cháu trai và cháu gái chưa ra đời.