Ngay từ đầu mọi người còn ngóng trông, sau đó chiến tranh kết thúc, có người nói ba Tô chết trận sa trường, có người nói ba Tô sợ chết đào ngũ, lời nào cũng có, vậy nên Tô gia không được hưởng trợ cấp liệt sĩ.

Mẹ Tô chịu đựng một năm mới tái giá, hơn mười năm sau đó Tô Nhân và ông nương tựa lẫn nhau, ai ngờ hôm nay đột nhiên trở thành một người lẻ loi.

Ông Tô vừa chết, chú ba thím ba của Tô Nhân liền vội vàng tới chịu tang, ngày thường không thấy bóng dáng giờ lại nhiệt tình tới nhà Tô Nhân.

Tô Nhân biết rõ ràng chú ba thím ba mưu đồ chuyện gì, đơn giản là muốn nhìn xem trong nhà có đồ đáng giá hay không, ông vừa chết thì một cô gái mồ côi có thể làm được chuyện gì?

Nhưng kiến thức của cô vẫn còn ít, chú ba thím ba không chỉ có ham tiền, còn tính toán tới trên người cô.

Nửa tháng trước, một cơn sốt cao khiến cô mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ cô mới biết mình đang sống trong một quyển sách, cô nhìn thấy cuộc đời mình, tóm tắt lại chỉ có mấy trăm chữ.

Gia đình khó khăn, bởi vì lo lắng cho cháu gái mà ông nội bệnh nặng, trước khi lâm chung viết thư ủy thác cháu gái cho nhà một chiến hữu cũ ở Bắc Kinh, nhưng Tô Nhân lại do dự với việc tùy tiện đến nhà người xa lạ cách mấy ngàn dặm, trong lúc do dự liền bị chú ba thím ba tính kế, muốn gả cô cho con trai của đại đội trưởng đội dân binh huyện Hòa Bình.

Tô Nhân trong sách biết được việc này, muốn chạy trốn, nhưng hiện tại đi chỗ nào cũng phải có thư giới thiệu, một cô gái mồ côi có thể chạy đi nơi nào, hơn nữa xung quanh còn có mấy tên công tử nhà khá giả như hổ rình mồi, cuối cùng cô bị chú ba thím ba lừa lấy chồng.

Sau khi lập gia đình, Tô Nhân trải qua cuộc sống động một chút là bị đánh bị chửi, một năm rưỡi sau tin tức khôi phục kỳ thi đại học truyền đến, cô muốn thi đại học nhưng lại bị người chồng trong sách xé bảng báo danh, trong lúc giằng co bị ngã hủy dung.

Cảnh ngộ sau đó trong sách không nhắc lại, nhưng hẳn là không dễ chịu gì.

Sở dĩ cô xuất hiện trong sách là vì được định hôn sự từ nhỏ với nam chính trong sách, trong sách cũng giới thiệu vắn tắt cuộc đời của nữ phụ pháo hôi cô đây.

Hết sốt và tỉnh mộng, lúc đầu Tô Nhân không quá tin tưởng giấc mộng hoang đường, nhưng nghiệm chứng vài sự kiện, cô nhận ra hoàn toàn giống trong mơ.

Cuối cùng cô gửi điện báo cho nhà chiến hữu của ông nội ở thành phố Bắc Kinh, làm thư giới thiệu xong liền lén mua vé xe lửa, ngồi xe lửa đi Bắc Kinh.

Bây giờ là tháng 7 năm 1976, còn hơn một năm nữa sẽ khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học, Tô Nhân hạ quyết tâm quyết định tìm kiếm sự che chở, chỉ cần vượt qua hơn một năm này, thuận lợi thi đậu đại học cô có thể nghênh đón cuộc sống mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play