Lầu Thuỷ Tạ nổi tiếng khung cảnh hữu tình, bốn bề là nước, không gian khoáng đạt, là nơi tụ ước nổi tiếng cho thi nhân mặc khách, công tử thế gia trong thành. Thẩm Yến nâng chén rượu, nụ cười của hắn ôn hoà như tắm gió xuân. Một canh giờ này, hắn cùng Tạ Huyền nói chuyện khá ăn ý. Tạ Huyền ở Mạc Bắc một khoảng thời gian, thu thập nhiều chuyện tình thú vị. Thẩm Yến cũng hiểu biết rộng, đôi khi đề điểm vài câu, không khí thập phần hài hoà.

2

Tạ Huyền châm trà cho Thẩm Yến, hắn nhìn người đang chăm chú nhìn mặt nước kia, áo xanh biêng biếc hoà lẫn vào màu trời. Mấy năm xa cách, Thẩm Yến vẫn như vậy, và cả tâm ý của hắn dành cho người này vẫn vẹn nguyên như trước. Tạ Huyền cúi xuống, hắn nhìn bàn tay của hai người đặt cạnh nhau, khoảng cách giữa cả hai nhỏ như vậy, nhưng lại lớn đến thế, đến nỗi trước mặt người khác, hai nhà Thẩm – Tạ không thể công khai giao du cùng nhau. Tạ Huyền thật muốn kết thúc chiến sự, khải hoàn trở về, rồi hắn sẽ dùng công tích của người xin Hoàng đế một ân điển. Đổi toàn bộ binh quyền lấy một người, Hoàng đế sẽ đồng ý thôi. Tạ Huyền đã nghĩ như vậy.

"Tạ huynh"- Thẩm Yến lên tiếng, đôi mắt cong cong. Đuôi mắt hắn rất dài, híp lại đẹp đẽ như muốn câu đi hồn phách người khác.

"Ta thực vui vẻ huynh khi đó đồng ý giúp ta. Đó cũng là điều bất ngờ, bởi khi ấy, ta và huynh không có giao tình gì đặc biệt. May mắn, huynh và ta đều chọn đúng, cùng phò tá minh chủ, mới có ngày hôm nay."

Tạ Huyền mỉm cười, hắn nâng chén trà trong tay lên, khẽ liếc nhìn đôi môi kia đang đóng mở. Thẩm Yến lúc này tâm tình thả lỏng, cho hắn cảm giác không giống với bình thường, vẻ nghiêm túc khi thượng triều, hay cách người ấy giữ mình nghiêm cẩn trước mặt Hoàng đế. Thẩm Yến sẽ nói sẽ cười, tựa như một đoá hoa bắt đầu nở rộ, chứ không còn thu mình cứng nhắc trốn trong tán lá xanh. Như lúc này đây, đôi môi của hắn cong lên thật đẹp, lộ ra thần sắc quyến rũ hơn nhiều so với chính hắn trước kia.

"Phải, là chúng ta lựa chọn đúng". Tạ Huyền cúi người, vén lên tấm màn rèm đang che khuất tầm mắt của Thẩm Yến, cài lên cao. Cả một khoảng trời tiếp nối với mặt nước mênh mang mở ra trước mắt, đẹp đẽ vô ngần.

Tạ Huyền âm thầm nghĩ trong lòng, Thẩm Yến, ta không chọn Hoàng đế, khi đó, là ta chọn ngươi. Tứ hoàng tử khi xưa không có tài năng tuyệt đối nổi trội, luận võ nghệ không bằng Tam hoàng tử, luận kinh thư lại không so được với Nhị hoàng tử, hắn chỉ thắng ở chỗ cư xử khéo léo, thấu hiểu nhân tâm. Nhưng Tạ Huyền không quan tâm. Tạ gia dòng dõi võ tướng, luôn coi thường những thứ chính trị vòng vo, vốn đứng ở thế trung lập. Trong tình thế không rõ đó, hắn không lý gì đối đầu hai vị hoàng tử như châu ngọc kia, chọn giúp đỡ tứ hoàng tử với thế lực đơn bạc. Tất cả chỉ vì một ánh mắt của người này, Tạ Huyền uống một lần, say đến tận hôm nay. Hắn cười khổ nghĩ, hoá ra, trên đời này thật sự có một thứ gọi là nhất kiến chung tình.

Từ khi nào nhỉ? Phải chăng là năm ấy dưới tàng mai, một cây dù trắng, một thân thanh y thoát tục đã lấy mất trái tim của Tạ Huyền? Hay ngày đó nơi hội đèn lồng náo nhiệt, lửa hồng rực rỡ khắp Kinh thành không diễm lệ bằng đôi môi của người kia? Có lẽ là khoảnh khắc trong đêm sương tuyết, Thẩm Yến tới tìm, hỏi hắn, liệu Tạ tướng quân có muốn cùng ta...? Cùng ta cái gì, Tạ Huyền không nhớ nữa, chỉ nhớ, Thẩm Yến nói, ngươi có muốn cùng ta... Tạ Huyền khi đó tưởng, ta muốn đứng bên cạnh ngươi, dù xuống địa ngục cũng thoả.

 

 

Tạ Huyền nhìn thanh niên diễm lệ trước mắt nói cười, không dằn lòng được, bước đến gần. Thẩm Yến hơi nhíu mày nhìn Tạ Huyền ngày càng kéo gần lại khoảng cách, nghi hoặc hỏi.

"Tạ huynh, sao vậy?"

Tạ Huyền không luống cuống. Gương mặt hắn thản nhiên, đôi mắt nhạt màu chăm chú nhìn Thẩm Yến. Hắn đưa tay chạm nhẹ lên tóc người kia, vờ như gỡ một cái gì, thực chất khẽ mân mê những sợi tơ óng mềm như lụa ấy. Hắn thở dài, âm thanh nhẹ như gió thoảng.

"Không có gì, chỉ là một mảnh cánh hoa".

"Hoàng thượng" – Trên chiếc thuyền lớn đối diện, Tiểu Quế Tử run giọng gọi. Hoàng đế sai người đi tìm hiểu hành tung của Thẩm tướng gia. Vừa nghe tin Thẩm Yến hẹn Trấn Nam đại tướng quân Tạ Huyền thưởng trà trên sông, gương mặt Người tái xám đi. Hoàng đế bỗng nhiên nổi giận đùng đùng xuất cung, đoàn người lũ lượt kéo đi, còn mơ hồ chưa hiểu điều gì. Đến lầu Thuỷ Tạ, Hoàng đế không nói không rằng, thuê một chiếc thuyền lớn, lẳng lặng quan sát một màn hai nhân vật quan trọng nhất Bắc Chiêu quốc hội tụ.

Tiểu Quế Tử cảm thấy hành động của hai người này đều phù hợp với lễ nghĩa, nơi gặp gỡ lại ở giữa chốn đông người, không có vẻ gì là khuất tất. Nhưng Hoàng đế dường như không nghĩ như vậy. Lòng vua sâu như biển, Tiểu Quế tử nào dám đoán mò. Hắn chỉ thấy áp suất xung quanh cực thấp, biểu thị cho tâm tình của Người đang thực không xong.

Tâm trạng Bắc Chiêu đế quả thực không đâu vào đâu. Hắn không rõ mình mang tâm tình gì đứng ở đây, nhìn Thẩm Yến và Tạ Ngọc nói cười. Thẩm Yến xưa nay khá an phận, hắn không thường gặp gỡ người khác, tất cả đều được tiến hành ở Nghị sự viện, hoặc khi lên triều sớm, nơi mà Bắc Chiêu đế có thể nhìn thấy được. Thẩm Yến đối xử với tất cả đều lạnh nhạt, chỉ duy nhất một mình hắn là đặc biệt.

Nhưng giờ đây, giữa Hoàng đế và Thẩm Yến luôn có một tấm màn quân-thần chia cắt, trong khi Tạ Huyền vừa về kinh, Thẩm Yến đã ngay lập tức gặp gỡ, Bắc Chiêu đế cảm thấy trong lòng ngột ngạt khó chịu. Hơn nữa, ở góc độ của hắn, Tạ Huyền dường như... đến quá gần Thẩm Yến?

Bắc Chiêu đế rõ ràng, lúc này hắn với tư cách một hoàng đế, nên tự hỏi Thẩm Yến cùng Tạ Huyền đang bàn luận điều gì, có khả năng nào hai nhà đang âm thầm liên kết hay không? Thế nhưng kì lạ thay, hắn chỉ cảm thấy trong lòng hừng hực một ngọn lửa không tên. Ánh mắt của Tạ Huyền ngắm nhìn Thẩm Yến khiến Hoàng đế vô cùng giận dữ, giống như vật báu hắn gìn giữ bấy lâu bị ai đó ao ước trộm đi, thật không thoải mái.

Lúc này, Thẩm Yến bỗng nhiên ngẩng đầu. Bắc Chiêu đế nhìn thấy rõ sườn mặt xinh đẹp kia, và cả khoé môi đang cong lên mỉm cười. Nụ cười ôn hoà đến thế, hoá ra không phải chỉ dành riêng cho mình hắn sao? Với ai, Thẩm Yến cũng có thể cười đến dịu dàng như vậy, Bắc Chiêu đế nắm chặt tay, tâm trạng đúng là rơi đến đáy vực.

Cuộc gặp gỡ của Thẩm Yến và Tạ Huyền cũng không diễn ra quá lâu. Khi trời đã về chiều, Thẩm Yến cáo từ trước, hắn viện cớ trong phủ còn có việc cần xử lý, khéo léo từ chối lời mời dùng bữa cùng nhau của Tạ Huyền. Tạ Huyền cũng không ép buộc. Hắn biết ở Kinh thành, Thẩm Yến cũng không dễ dàng. Nói là sủng thần tin cậy của Hoàng đế, nhưng thực chất tất cả đều phải cẩn thận, không được có sơ hở, nếu không, lòng vua khó dò, sẽ đem lại mối hoạ không lường được. Tạ Huyền ngỏ ý muốn đưa Thẩm Yến về phủ, Thẩm Yến một lần nữa từ chối. Tạ Huyền sao lại cứ muốn rêu rao mối quan hệ thân thiết của bọn họ như vậy, nghênh ngang cùng nhau về phủ, chẳng bằng thông báo cho Hoàng đế biết bọn họ rất gần gũi đi cho rồi.

 

Thấy thái độ kiên quyết của Thẩm Yến, Tạ Huyền đành chịu thua. Hắn nhìn Thẩm Yến bước lên kiệu, trước khi màn rèm buông xuống, Tạ Huyền không kìm được níu lấy tay áo của Thẩm Yến. Thẩm Yến quay đầu, nhìn Tạ Huyền khó hiểu.

"Tạ huynh? Có chuyện gì sao?"

Tạ Huyền rũ mắt không nói. Những ngón tay vô tình sượt qua da thịt, cổ tay mềm mại lành lạnh, khiến Tạ Huyền không muốn buông ra. Hắn nghiêng đầu, kề sát vào tai Thẩm Yến, những sợi tóc mai chạm khẽ lên môi, Tạ Huyền thấy trong lòng nhột nhạt khó tả.

Cho đến khi Tạ Huyền lùi ra, lên ngựa rời đi, Thẩm Yến vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Bên sườn mặt vẫn còn vương lại hơi thở nóng ấm của người kia, vành tai hắn ửng hồng. Bằng giọng nói trầm ấm áp ấy, Tạ Huyền đã nói với hắn, Thẩm Yến, ba năm qua, ta rất nhớ đệ.

Thẩm Yến bỗng nhớ tới ngày đó, khi Tạ Huyền dẫn quân đi về Bắc Mạc. Tướng quân khoác lên mình bộ giáp bạc cũng không thể giấu đi gương mặt non nớt trẻ tuổi, mang theo gánh nặng bảo vệ biên cương, một mình ra chiến trận. Thẩm Yến khi ấy đứng sau lưng Hoàng đế tiễn đoàn quân lên đường, gấp gáp đến nỗi chẳng có cơ hội để nói lời chia tay. Chỉ có khi ánh mắt chạm nhau, cùng lúc với hiệu lệnh hành quân vang lên, đôi môi Tạ Huyền đóng mở, muốn nói với Tạ Yến một lời cuối trước khi lên đường.

Ký ức xa xôi như vậy, nay bỗng nhiên hiện rõ trong đầu Thẩm Yến. Khi đó, Tạ Huyền cũng nói, Thẩm Yến, ta sẽ nhớ đệ.

Thẩm Yến ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của Tạ Huyền xa dần. Hắn thả rèm xuống, kiệu được nâng lên, hai người cứ thế mà đi về hai phía khác nhau. Bóng chiều đổ dài, cả chân trời hồng rực, ánh vào trong đôi mắt của Hoàng đế trên lầu cao, cảm xúc lẫn lộn trong đó không rõ là buồn vui hay tức giận.

----------------------------

Thẩm Yến vừa bước qua cổng đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên.

"Ca ca, anh đã trở về."

Thẩm Húc đi tới, một tay còn cầm trường thương, nhìn bộ dáng giống như vừa luyện tập xong. Khi hắn đến gần, Thẩm Yến mới nhận ra gần đây đệ đệ của mình trưởng thành không ít. Mới vài năm trước còn là cây nấm lùn tròn vo, lăn lăn theo hắn mỗi ngày, nay đã ra dáng người lớn lắm rồi. Thậm chí khi đứng cạnh nhau, chiều cao của Thẩm Húc so với Thẩm Yến không hề thua kém, thậm chí đã có phần nổi trội hơn. Nét đẹp của Thẩm Yến nghiêng về tinh xảo, Thẩm Húc lại trưởng thành anh tuấn, màu da nâu bóng do luyện tập mỗi ngày, làm bọn hắn thoạt nhìn không giống huynh đệ.

"Tiểu Húc." – Thẩm Yến mỉm cười ôn hoà. Hắn đưa tay đỡ lấy trường thương trên tay Thẩm Húc, đưa cho hạ nhân mang đi.

Thẩm Húc trên danh nghĩa là em cùng cha khác mẹ của Thẩm Yến. Mẹ hắn là một vũ cơ, nay đây mai đó nhảy múa mua vui cho quan lại quyền quý. Phụ thân Thẩm Yến say rượu lên giường với bà, ông luôn coi đó là sai lầm lớn nhất đời mình. Thẩm Húc sinh ra trong mơ hồ, thời gian thì thích hợp, nhưng ngay cả Tướng gia khi ấy cũng không rõ hắn có phải giọt máu của mình hay không.

Thẩm tướng gia chuyên tình với phu nhân là chuyện cả kinh thành đều biết. Tuy Tạ phu nhân bất hạnh sớm qua đời, nhưng ông vẫn một đời không nạp kế phu nhân. Bởi vậy, khi còn nhỏ, với thân phận bất kham, Thẩm Húc sống ở ngoại viện đến năm năm tuổi mới quay về nhập phủ.

Thẩm Yến khi đó đã là thiếu niên, hắn không suy nghĩ nhiều. Lớn lên một mình, Thẩm Yến luôn mong ước có anh chị em để cùng chơi, hắn dồn hết tình cảm vào người em trai này. Thêm nữa, Thẩm tướng gia đối Thẩm Yến yêu cầu rất hà khắc, mong muốn hắn lớn lên thành người ưu tú nhất. Thẩm Yến cứ như vậy dồn tất cả mong muốn ấu thơ của mình vào đứa em kém 5 tuổi này, chiều chuộng hắn lớn lên. Thẩm Húc luôn an phận, ngoan ngoãn nghe lời Thẩm Yến. Hắn không thích kinh thư, nhưng rất giỏi võ nghệ, thường ồn ào nói muốn trở thành tướng quân như Tạ Huyền, để bảo vệ ca ca.

"Ca ca, ta hôm nay thực ngoan, võ sư cũng khen ngợi ta có nhiều tiến bộ".

"Tiểu Húc thực giỏi."

"Ca, ta muốn thành võ tướng" - Thẩm Húc kiên định nói, tựa hồ vô cùng mong đợi cho tương lai.

"Tiểu Húc đã lớn rồi, có thể tự quyết định cho tương lai của mình. Ta có thể nói với Tạ huynh, giới thiệu cho ngươi vài người có ích" - Thẩm Yến đối Tạ Húc thật sự cưng chiều, trăm y bách thuận.

Ấy thế mà Thẩm Húc lại xìu mặt xuống. Thẩm Yến nhìn thoáng qua là biết em trai lại đang giận dỗi, giống như trẻ con vậy. Hắn cười cười, nhỏ giọng hỏi.

"Sao vậy?" - Thẩm Yến hỏi, hắn nâng tay, định chạm lên tóc thiếu niên.

Thẩm Húc tránh đi. Hắn phồng má, uỷ khuất nói.

"Ca, ta đã không phải trẻ con."

Thẩm Yến không cho là đúng, hắn càng cười to hơn.

"Là như vậy sao, có lẽ Tiểu Húc lớn hơn một chút rồi."

Nói rồi, Thẩm Yến chẳng để tâm xoa đầu Thẩm Húc, dặn dò hạ nhân chuẩn bị trà chiều cho em trai, rồi bước về phía thư phòng giải quyết công việc.

Thẩm Húc vẫn đứng ở chỗ cũ, hắn cúi đầu, không ai nhìn thấy hắn thần sắc lúc này ra sao. Hắn lẩm bẩm, giống như tự nói cho mình nghe, rất khẽ.

"Nói xem, ca ca, ngươi sẽ giữ được dáng vẻ bình tĩnh này được bao lâu nữa?"

Thẩm Húc ngẩng đầu, trong đôi mắt đen ấy ánh lên những tia nhìn kì lạ. Môi hắn nhếch lên một độ cung quỷ dị, nở một nụ cười lạnh lẽo như băng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play