Mười ngày qua nhanh, chớp mắt đã tới lúc Tạ Huyền rời khỏi kinh thành. Trước khi đi, Tạ Huyền đưa thiếp mời đến phủ, ngỏ ý muốn hẹn gặp Thẩm Yến. Thẩm Yến vốn tránh mặt Tạ Huyền, nhưng cầm tấm thiệp trên tay, hắn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi đến chỗ hẹn.
Đó là một ngày sương mù u ám. Kiệu dừng lại ở đình viện, Thẩm Yến vén rèm bước ra, ngay lập tức đã nhìn thấy thân hình cao lớn của người kia chờ sẵn phía trong. Tạ Huyền ngay lập tức quay đầu . Thẩm Yến đứng trước cửa, áo choàng trắng như tuyết, mái tóc buộc hờ phía sau lưng đen như vẩy mực. Thẩm Yến ngẩng lên, đôi mắt đen sẫm nhìn Tạ Huyền chăm chú, và đôi môi kia khẽ cong lên, nở một nụ cười.
Tạ Huyền không khỏi ngẩn người, hắn đưa tay, muốn đỡ Thẩm Yến bước lên. Thẩm Yến nhìn bàn tay giơ ra kia, hắn lắc lắc đầu, nghiêng người tránh đi. Tạ Huyền nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng kia, không nói gì, chầm chậm thu lại.
"Thẩm Yến, lần này ta đi chắc sẽ có một đoạn thời gian không thể trở về, mọi việc bảo trọng." – Tạ Huyền rót trà cho Thẩm Yến, hắn dặn dò.
Thẩm Yến ôn hoà cười.
"Ta biết. Huynh cũng cần thận trọng. Tình hình biên cương phức tạp..."
Âm thanh của Thẩm Yến đều đều. Chỉ là một lời thăm hỏi bình thường, nhưng Tạ Huyền lại thấy tim mình nhảy bang bang. Thẩm Yến nói như vậy, có phải hay không quan tâm đến hắn, dù chỉ một chút ít? Chỉ cần một chút ít thôi, Tạ Huyền cũng cảm thấy thật mãn nguyện. Chỉ là, lời nói kế tiếp của Thẩm Yến phá tan mộng tưởng của hắn.
"Ngô thành không an toàn, hoàng thượng sẽ càng lo lắng..." – Thẩm Yến đưa mắt, xa xăm nhìn về phía hoàng cung. Biểu cảm trên gương mặt Thẩm Yến hoàn toàn thay, ánh mắt luôn bình thản đến lạnh nhạt kia trở nên dịu dàng, âm sắc trong giọng nói cũng đột ngột biến mềm mại.
"Nên Tạ huynh nhất định phải bình ổn biên cương, an lòng quân vương."
Tạ Huyền lòng chìm xuống. Thẩm Yến rốt cuộc vẫn là hướng về Hoàng đế sao? Khi Tạ Huyền quen biết Thẩm Yến, Thẩm Yến và Hoàng đế đã có một mối quan hệ bền vững đến không thể tách rời. Nhiều năm làm bạn, tình cảm thâm hậu, lại thêm mối ràng buộc về chính trị và lợi ích, Thẩm Yến và Hoàng đế lúc nào cũng giống như hình với bóng, không thể tách rời.
Tạ Huyền đôi khi cũng đặt câu hỏi về mối quan hệ giữa bọn họ. Thẩm Yến quá để bụng Bắc Chiêu đế, điều gì cũng đặt lợi ích của Người lên hàng đầu. Nhưng Bắc Chiêu đế thì sao? Ngoài mặt, hắn cực kì tin tưởng Thẩm Yến, nhưng Tạ Huyền vẫn có thể nhận ra, ánh mắt ấy nhìn Thẩm gia đôi khi ánh lên sự nghi kị khó giấu giếm. Tâm tư của đế vương khó dò, Tạ Huyền dù ở ngoài biên cương, nhưng Tạ gia nhân mạch sâu, hắn mơ hồ nắm bắt được vài thông tin Hoàng đế dần dần rút bỏ thế lực của Tướng phủ, trong tối ngoài sáng thay thế tầm ảnh hưởng của Thẩm gia. Cho đến nay, Hoàng đế cũng không có nhiều động tác lớn, Tạ Huyền không có chứng cứ gì cụ thể, Thẩm Yến lại dường như rất tín nhiệm hoàng đế, khiến cho Tạ Huyền lo lắng vô cùng. Đó cũng là mục đích chính Tạ Huyền nhất định phải gặp gỡ riêng Thẩm Yến ngày hôm nay.
.
Chần chừ mãi, cuối cùng Tạ Huyền mới ngập ngừng nhắc nhở.
"Thẩm Yến, hoàng thượng dù gì cũng là đế vương. Cây cao đón gió, Thẩm Yến, đệ cẩn thận một chút. Hoàng thượng luôn có ý định muốn thâu tóm quyền lực. Ngài ấy là người khôn khéo, ngay cả lý do xưa kia hai người gặp gỡ.."
"Tạ tướng quân."
Âm thanh trong trẻo của Thẩm Yến vang lên, cắt đứt câu nói của Tạ Huyền. Thẩm Yến ngẩng đầu, con ngươi đen trong vắt trở nên lạnh băng, hắn chăm chú nhìn vào Tạ Huyền, không để cho Tạ Huyền có cơ hội nói tiếp. Đối diện với đôi mắt ấy, Tạ Huyền thấy cả cơ thể mình cứng ngắc, hắn mím môi, biết mình đã đụng đến đề tài cấm kỵ của người này.
Nhưng hắn không phục. Chỉ cần nhắc đến Hoàng đế, Thẩm Yến sẽ ngay lập tức thay đổi thái độ. Nhìn cách xưng hô mà xem, dù Tạ Huyền có cố đến gần THẩm Yến ra sao, chỉ cần đụng đến Bắc Chiêu đế, Thẩm Yến sẽ ngay lập tức đem hắn thành người lạ. Hắn chỉ là... lo lắng cho đệ ấy mà thôi...
Thẩm Yến lùi lại một bước, tiếng nói của hắn lúc này tựa như hàn băng, vô cùng lãnh đạm.
"Tạ tướng quân nói ra lời như vậy, Thẩm Yến không dám phụng bồi. Ngày mai, mong Tạ tướng quân lên đường bình an, thứ lỗi không tiễn được."
Nói rồi, Thẩm Yến quay người, bước ra khỏi đình viện. Tạ Huyền không kịp suy nghĩ gì, hắn vọt lên, níu lấy tay Thẩm Yến. Thẩm Yến muốn giật ra, nhưng sức lực làm sao sánh bằng Tạ tướng quân đã tham gia chiến trận. Gò má Thẩm Yến vì dùng sức mà đỏ hồng, hắn nhíu mày, nói Tạ Huyền buông ra.
Thế nhưng Tạ Huyền không những không buông, còn kéo gần khoảng cách của cả hai lại. Không để cho Thẩm Yến có cơ hội từ chối, Tạ Huyền bỗng nhiên hôn xuống. Môi chạm môi, Thẩm Yến sửng sốt đến mức không kịp phản ứng lại. Tạ Huyền rõ ràng cũng luống cuống, nhưng hắn vẫn nhắm mắt hôn, nụ hôn vừa mãnh liệt vừa ngại ngùng, thế mà cảm giác mềm mại ở đầu lưỡi ấy vẫn cứ khiến cho cả người tê dại. Tạ Huyền vòng tay ôm lấy Thẩm Yến. Nhiệt độ cơ thể mát rượi kia chạm vào, khiến cho tim hắn càng đập nhanh hơn.
Tạ Huyền cạy mở đôi môi Thẩm Yến, muốn đưa lưỡi vào tiến sâu hơn, thì người trong lòng bất ngờ phản ứng lại. Thẩm Yến cắn xuống, mùi máu tràn ra trong miệng Tạ Huyền, hắn cuống quýt lùi ra, không phải bởi cơn đau, mà vì hắn sợ Thẩm Yến vô ý làm bị thương chính bản thân. Thẩm Yến nhân cơ hội đẩy Tạ Huyền ra, rồi hắn vung tay, tát mạnh xuống.
"Tạ tướng quân, xin hãy tự trọng." – Thẩm Yến lùi về sau, hắn đưa tay lau vệt máu trên khoé miệng mình, rồi không quay đầu lại chạy ra ngoài. Tạ Huyền chỉ đứng ở đó, cảm giác đau rát trên mặt khiến hắn tỉnh táo lại. Hắn vừa hôn Thẩm Yến sao? Thật ngu ngốc. Thẩm Yến chắc sẽ ghét hắn vô cùng. Nhưng lạ thay, Tạ Huyền không hề thấy hối hận. Hắn đưa tay chạm lên môi mình, cảm xúc mềm mại ấy vẫn còn vương vấn quanh đây. Cuối cùng, hắn cũng không kiềm chế được mình, làm điều mà hắn vẫn muốn thực hiện ngay phút giây đầu hai người gặp gỡ. Tạ Huyền chờ năm năm, rốt cuộc kiên nhẫn của hắn cũng có hạn.
Thẩm Yến, chờ đến lúc Tạ Huyền thắng trận trở về, hắn sẽ chứng minh cho đệ ấy thấy, hắn mới là người phù hợp với đệ ấy nhất.
Trong Ngự thư phòng, tiếng đồ vật đánh vỡ vang lên, toàn bộ cung nhân phía trong run rẩy quỳ rạp xuống. Bắc Chiêu đế ngồi trên thư án, hắn lạnh lùng nhìn bộ ấm trà bị gạt xuống đất vỡ tan tành. Ám vệ quỳ dưới đất, không nhúc nhích. Bắc Chiêu đế nghe ám vệ thuật lại cuộc gặp gỡ giữa Thẩm Yến và Tạ Huyền, tức giận thành như vậy.
Hoàng đế nắm chặt tay, Tạ Huyền người này thế lực quá lớn, can thiệp quá sâu, không thể giữ. Mà Thẩm Yến, nghe Tạ Huyền nói như vậy, hắn có hay không mang một tia nghi ngờ? Liệu lòng trung thành của người ấy vững chắc đến đâu? Và nếu như Thẩm Yến tìm ra sự thật, phản ứng của hắn sẽ ra sao?
Bắc Chiêu đế vẫy tay cho ảnh vệ lui xuống, ngả lưng dựa vào long toạ. Quyền lực hắn nhất định phải thu vào tay mình, Thẩm gia, Tạ gia, hắn không thể giữ, nhưng chỉ là... Thẩm Yến thì sao?
Tạ Huyền dám chạm vào Thẩm Yến? Chạm lên làn da mềm mại đó, và cánh môi lúc nào hồng rực kia, có mùi vị thế nào nhỉ? Thứ mà hắn có trong vòng tay, nhưng vẫn chưa kịp đụng tới, lại có người dám nhanh chân đến giành giật sao?
Nếu không thể hoàn toàn thuộc về hắn, giữ lại có ích lợi gì chứ? Không bằng phá huỷ đi, sẽ không một ai có được, như vậy mới là hoàn hảo, không phải sao?
Ở thời điểm này, Thẩm Yến đương nhiên không có khả năng sẽ tạo phản. Hoàng đế vẫn còn khá chắc chắn Thẩm Yến vẫn tuyệt đối trung thành với hắn. Nhưng Thẩm gia lớn như vậy, dòng chính đơn bạc, dòng thứ lại có rất nhiều. Tuỳ tiện kích động một chi thứ, lồng ghép bằng chứng nhắm vào dòng chính, gán tội danh làm phản cho cả một gia tộc, không phải một việc dễ dàng sao? Thẩm thừa tướng quyền lực to lớn, đứng trên vạn người, có tâm tư riêng cũng không phải điều khó lý giải.
Đến khi ấy, không còn Thẩm gia, không còn Thẩm thừa tướng, mối hoạ mà Bắc Chiêu đế vẫn canh cánh trong lòng cũng sẽ tiêu tan. Thu thập binh quyền từ Tạ gia sẽ là bước tiếp theo để củng cố ngai vàng của hắn. Con đường đi đến đế toạ là như vậy, lợi dụng, lừa gạt, và phản bội, đó là những gì Hoàng đế phải làm. Khống chế quyền thần, để bọn họ kiềm chế lẫn nhau, không để cho bên nào nắm quyền quá lớn. Khi vị trí đã vững vàng, phải xử lý những thứ có thể là mối hoạ tiềm tàng.
Thẩm Yến quá nổi bật, nếu như không thể đảm bảo hắn mãi mãi trung thành, Bắc Chiêu đế nhất định phải huỷ hoại hắn.
Bắc Chiêu đế khẽ chạm lên mảnh lụa đỏ trải trên mặt thư án. Cảm giác mịn màng mát rượi ấy khiến hắn liên tưởng đến cảm giác khi chạm lên gò má người kia. Nghĩ ngợi một lúc, Hoàng đế ngẩng đầu, lệnh cho người truyền gọi Thẩm Yến tiến cung. Trước khi đập nát, hắn cũng nên thử xem hương vị kia như thế nào, có thật mê người như hắn đã tưởng tượng hay không?
Đôi mắt đen kia sẽ nhìn hắn ra sao, khi hắn bóc mở từng lớp vỏ bọc cao quý và kiêu hãnh kia nhỉ? Thú vị thật, Bắc chiêu đế không khỏi nhếch môi, nở một nụ cười.