Khi Thẩm Yến tới nơi, trong phòng chỉ có một mình Bắc Chiêu đế. Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, trên mặt bàn giấy tờ chồng chất. Thẩm Yến muốn quỳ xuống hành lễ, Bắc Chiêu đế lại phất tay ra hiệu không cần. Hoàng đế không ngẩng đầu lên, hắn chăm chú nhìn vào những dòng chữ trên giấy, ánh đèn cầy nhảy nhót. Thẩm Yến không rõ ý định của Bắc Chiêu đế khi triệu kiến mình khi canh giờ đã muộn thế này là gì, hắn chỉ cẩn trọng đứng đó, không lên tiếng chờ mệnh lệnh.
Một lúc lâu sau, Bắc Chiêu đế mới ngước lên. Hắn nhìn vào gương mặt của người kia, đôi mắt đen trong vắt che khuất dưới làn mi dài, nổi bật trên làn da trắng nõn. Bất giác hắn lại nhớ đến đêm hôm qua, người này đứng giữa trời hoa bay, mỉm cười với thanh niên anh tuấn bên cạnh, hai người đứng sát vào nhau, cảm giác thân mật khăng khít. Bắc Chiêu đế mím chặt môi, hắn lên tiếng.
"A Yến, lại đây."
Thẩm Yến cúi đầu, hắn không động đậy, giữ nguyên khoảng cách. Bắc Chiêu đế cau mày, hắn đứng dậy, chủ động tiến lại gần. Thẩm Yến nghe tiếng bước chân, hắn gần như muốn lùi lại, nhưng Hoàng đế đã nắm chặt lấy cổ tay hắn, không cho hắn đụng đậy.
"A Yến, ngươi dám lùi lại?" – Giọng nói của Bắc Chiêu đế trầm xuống, dấu hiệu cho thấy hắn đang tức giận. Thẩm Yến không nhúc nhích, hắn vẫn giữ ánh mắt mình chăm chú nhìn dưới xuống dưới, đầu cúi thấp. Bắc Chiêu đế khẽ khàng tựa vào vai Thẩm Yến, những sợi tóc của hắn cọ vào cổ nhột nhạt.
"Tại sao? Chúng ta không thể như trước sao?"
Thẩm Yến trầm mặc. Hồi lâu, hắn mới lắc đầu, giọng nói trong trẻo ấy vang lên, âm sắc nhạt nhẽo.
"Hoàng thượng, ngài không còn là Tứ Hoàng tử, Thẩm Yến cũng không còn là Thẩm gia công tử nữa."
Bắc Chiêu đế không nói gì. Hắn vòng tay ôm lấy Thẩm Yến, mùi hương long tiên nhàn nhạt toả ra, như muốn bao trùm cả cơ thể. Thẩm Yến không đáp lại, hắn vẫn đứng thẳng tắp như vậy, hàng mi dài rũ xuống. Vòng tay của Bắc Chiêu đế ngày càng siết chặt, hắn nâng gương mặt Thẩm Yến lên, nhìn sâu vào đôi mắt đen nhánh kia. Trong đó là cảm xúc như thế nào, Bắc Chiêu đế hoàn toàn không đọc được. Quyến luyến hay nuối tiếc, cảm xúc thương yêu hay sợ hãi, hắn cố gắng nhìn ra, nhưng tất cả đều như lẫn vào màn sương mờ.
Thẩm Yến rõ ràng cự tuyệt sự đụng chạm ở khoảng cách gần thế này. Cơ thể hắn cứng đờ, bàn tay vô thức mà siết chặt lạ. Bắc Chiêu đế nhận ra điều này, và hắn hiển nhiên không vui vì nó. Ngày đó, khi Tạ Huyền chạm vào Thẩm Yến, cậu ta vẫn mỉm cười dịu dàng. Thái độ cứng ngắc khi ở bên cạnh hắn lúc này là sao chứ? Ghét bỏ sự đụng chạm này sao?
"Hoàng thượng, xin Người hãy dừng lại." – Thẩm Yến đã nói như vậy, khi gương mặt Bắc Chiêu đế tiến lại ngày càng gần. Hoàng đế không phản ứng lại, hắn có thể cảm nhận được hơi thở của người kia, và cả cánh môi mềm mại này nữa. Nếu như hắn thực sự hôn xuống sẽ là cảm giác như thế nào nhỉ?
Thẩm Yến quay đầu đi, nhưng Bắc Chiêu đế giữ gương mặt ấy lại. Khi đôi môi gần như đã chạm nhau, tiếng gõ cửa vang lên.
"Hoàng thượng" – Thái giám thông truyền khẽ lên tiếng – "Tạ tướng quân cầu kiến, quân vụ ở Ngô thành có biến."
Thẩm Yến chợt tỉnh táo lại, hắn lùi ra xa. Lần này, Bắc Chiêu đế không giữ lại. Hắn chỉ đứng đó, nhìn sâu vào mắt Thẩm Yến. Cuối cùng, hắn quay người, bước về thư án, trước khi ra lệnh cho thái giám tuyên triệu Tạ Huyền.
Tạ Huyền bước vào điện, không khí kì lạ bên trong khiến hắn không khỏi liếc nhìn sang Thẩm Yến. Tạ Huyền biết mối quan hệ khăng khít giữa Bắc Chiêu đế và Thẩm Yến, bọn họ thường xuyên bàn chính sự đến khuya, nhưng thời điểm muộn đến vậy, trong điện không có một thái giám hay cung nữ nào phục vụ cũng là điều lạ. Thẩm Yến ngồi ở một bên, là da vốn trắng nõn của hắn phớt hồng. Từ khi Tạ Huyền bước vào, Thẩm Yến thậm chí còn không liếc mắt nhìn hắn lấy một lần.
"Tạ tướng quân." – Cho đến khi âm thanh của Bắc Chiêu đế vang lên, Tạ Huyền mới nhận ra mình thất thố. Hắn điều chỉnh lại tâm trạng, chậm rãi bẩm báo lại những dấu hiệu lạ phía biên giới. Có vẻ như Tề quốc đã sẵn sàng cho một trận chiến dài lâu. Tạ Huyền cũng báo cáo lại kế hoạch của mình, rằng khoảng mười ngày nữa hắn sẽ dần một phần quân đội của mình đến Ngô thành, tu sửa lại rào chắn và tích trữ thêm quân lương cùng vật tư.
Thẩm Yến không tham gia vào việc quân. Vởi Thẩm gia, nắm quyền lực quá lớn trong triều không phải là việc gì tốt. Thẩm Yến luôn tránh bàn luận về quân sự, hắn cự tuyệt có được bất cứ quyền lợi gì trong quân đội, và Bắc Chiêu đế cũng không hề cho hắn cơ hội đó. Thẩm Yến biết, Bắc Chiêu đế sẽ không bao giờ có thể trở lại là một hoàng tử thất thế lúc nào cũng dựa dẫm và tin tưởng hắn như trước. Giờ hắn đã là Hoàng đế, ngồi trên địa vị cao như vậy, chú định sẽ phải đề phòng người khác.
"Thẩm tướng gia nghĩ sao?" – Bắc Chiêu đế đột ngột hỏi, khiến cho Thẩm Yến không kịp trở tay. Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt có phần mông lung, không biết câu chuyện giữa Tạ Huyền và Hoàng đế đã đi đến đâu.
"Hoàng thượng, xin tha tội, thần không chú ý. Người có thể nhắc lại câu hỏi được không?" – Thẩm Yến cúi đầu thỉnh tội, hắn thành thật nói. Bắc Chiêu đế nheo mắt, bàn tay gõ trên thư án ngày càng nhanh. Tạ Huyền thấy vậy vội vàng giải vây.
"Thẩm tướng gia, ta đang đề cập đến vận chuyển quân lương..."
"A Yến mệt rồi, nên về nghỉ ngơi." – Bắc Chiêu đế đột ngột ngắt lời. Gương mặt hắn thay đổi hẳn, từ ánh mắt đến giọng nói đều trở nên dịu dàng. Thẩm Yến nhíu mày, Bắc Chiêu đế vì sao lại gọi hắn như vậy? Xưng hô này không thích hợp khi có người khác ở đây. Nhưng có Tạ Huyền, Thẩm Yến cũng không tiện phản ứng gì. Hắn nghiêm cẩn đáp một tiếng, rồi lùi ra. Khi cánh cửa đóng kín lại, Thẩm Yến vẫn còn có thể cảm giác được ánh mặt của Hoàng đế đeo đuổi theo mình.
Thẩm Yến cố gắng loại bỏ những suy nghĩ kì lạ ra khỏi đầu, lên kiệu quay về phủ.
Ngày hôm sau, Bắc Chiêu đế luận bàn quốc sự cả một buổi trưa, có phần mỏi mệt nhu nhu mắt. Cung nhân dâng trà, hắn theo thói quen nhấp một ngụm. Tuyết liên dịu nhẹ, mùi hương thực sự dễ chịu, chỉ là thủ pháp pha trà thật thô ráp, không bằng một phần của người kia.
Hoàng đế ngẩn người, dạo này hắn hay nhớ lại những chuyện ngày trước. Khi còn nhỏ, cuộc sống của hắn thật không dễ dàng. Một hoàng tử xuất thân thấp kém, không có mẹ đẻ bảo vệ, không nhận được sự sủng ái của phụ hoàng, chính là người mà ai ai cũng có thể bắt nạt. Khi đó Tam hoàng tử nhận muôn vàn sủng ái, có mẫu phi thân phận cao quý, luôn ghét bỏ bắt nạt hắn. Khi trời đã chuyển sang đông, nước hồ lạnh cóng, Tam Hoàng tử vứt một miếng ngọc bội xuống hồ sen, rồi sai hắn như hạ nhân lội xuống tìm. Khi đó, hắn không có cách nào khác, đành phải tuân theo mệnh lệnh, ngâm dưới hồ nước mấy canh giờ, cho đến khi hai chân hai tay không cảm giác đông cứng vẫn không thể vớt được mảnh ngọc. Tam hoàng tử nhìn hắn quần áo ướt sũng, môi tím tái, làn da trắng bệch như sắp ngất đi, mới để cho hắn trở về.
Tới Trường Sinh Cung, tứ chi hắn đã tê dại, nhưng ngay cả mời thái y hắn cũng không dám. Thẩm Yến biết chuyện, vội vã cho người chuẩn bị gối ấm, đun một bình trà nóng, giục giã hắn uống vào để tránh cảm lạnh. Sau đó, Bắc Chiêu đế sốt cao mấy ngày, Thẩm Yến luôn ở bên cạnh chăm sóc, thay khăn, sắc thuốc, cho đến khi hắn hoàn toàn hồi phục. Hoàng đế chống tay lên trán, nghĩ lại, từ trước đến nay, chưa từng có ai làm những điều này cho hắn. Khi hắn thất thế, chẳng ai thèm để tâm. Lúc hắn nắm quyền lực trong tay, tất cả những kẻ xu nịnh vây quanh đều có mục đích riêng. Chẳng có một ai tự tay ủ một chén trà nóng, đôi mắt đen bóng trong vắt ngước lên nhìn hắn, dịu dàng gọi một tiếng "Tử Khâm".
Đã lâu lắm rồi, Hoàng đế không được nghe lại tên mình. Âm thanh của Thẩm Yến gọi hắn êm tai như vậy, sao khi trước hắn lại không nhận ra?
"Tiểu Quế Tử" – Hoàng đế gọi.
"Có nô tài."
"Thẩm Yến có còn ở Nghị sự viện? Triệu hắn đến đây." – Thông thường, canh giờ này, Thẩm Yến vẫn còn ở Nghị sự viện giải quyết chuyện triều chính. Bắc Chiêu đế đã thành thói quen, mỗi lần hắn tuyên triệu, Thẩm Yến sẽ luôn ở đây.
Tiểu Quế Tử đột nhiên im lặng, gương mặt gã đầy do dự. Bắc chiêu đế quắc mắt, nghiêm giọng nói.
"Còn chần chờ gì nữa?"
Tiểu Quế Tử quỳ xuống, hắn lập bập báo lại.
"Bẩm hoàng thượng, Thẩm tướng gia không có ở đây..."
Bắc Chiêu đế đặt bản tấu chương trong tay xuống, hắn nhíu mày.
"Không có? Ý ngươi là sao?"
"Hoàng thượng, sau buổi triều sớm, Thẩm tướng gia đã rời đi. Ngài ấy có báo lại, sẽ không ở Nghị sự viện vào buổi chiều..."
"Tại sao không bẩm tấu lại?" – Giọng nói của Bắc Chiêu đế nặng dần. Hắn ném bút lông xuống, vết mực loang lổ trên màu giấy trắng.
"Nô tài thấy Người quá bận rộn nên... "
"Tạ Huyền đâu?" – Bắc Chiêu đế như nghĩ đến điều gì, hắn hỏi. Tiểu Quế Tử không nghĩ Hoàng đế sẽ thay đổi chủ đề liên tục như vậy, có chút trở tay không kịp. Gã suy nghĩ một chút, cuối cùng bẩm báo.
"Tạ tướng quân rời đi cùng Thẩm tướng gia sau buổi triều, nô tài không nghĩ Ngài ấy quay lại Hoàng cung, có lẽ đã trở về phủ rồi."
Bắc Chiêu đế nhíu mày, hắn vô thức bóp nát chén trà trong tay. Những mảnh vỡ đâm vào tay hắn, máu rỉ ra, nhưng Hoàng đế tựa như không hề thấy đau. Hắn chăm chú nhìn vết xước trong tay đã bắt đầu nhiễm huyết, nghĩ đến một màn dưới tuyết, Thẩm Yến ngước mắt nhìn Tạ Huyền, mà Tạ Huyền, vành tai ửng đỏ. Hoàng đế nhớ lại cánh môi kia, khi hắn sắp chạm vào, màu hồng rực mềm mại ấy, chỉ còn cách mình một chút.
Hoàng đế mỉm cười, chỉ là nụ cười này quá u ám, doạ Tiểu Quế Tử nhảy dựng. Gã vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, lại kêu nô tài xung quanh gọi ngự y, trong lòng vẫn không hiểu vì sao Hoàng đế lại trở nên tức giận như vậy.
Bắc Chiêu đế không quan tâm đến những thứ ồn ào xung quanh, hắn nhìn cung điện đầy ắp người, nhưng lại cảm giác cả không gian chỉ có riêng mình mình. Bởi vì, người đáng lẽ ra luôn ở đây lại không có, nên mới khó chịu như vậy sao?