"A Yến, ta chỉ tin tưởng ngươi."
"A Yến, ngươi là chỗ dựa duy nhất của ta."
"A Yến, ta tin tưởng, người đứng bên ta đến cuối cùng chỉ có thể là ngươi."
Người đó đã nói với ta như vậy, nên ta cứ mãi tin tưởng. Nhưng hoá ra, ta chờ hoài, chờ mãi, rốt cuộc, cũng không thể đứng cạnh ngươi đến cuối cùng.
Cung thất nguy nga ám trầm trong không khí lạnh lẽo của mùa đông. Lác đác một vài thị vệ tuần tra đêm thả nhẹ bước chân, như tận lực tránh đi khả năng đánh thức con quái vật vô hình nào đó đang ẩn núp trong bóng đêm. Kinh đô trầm mê trong bầu không khí an bình giả tạo, dường như muốn vùi lấp đi nguy cơ tứ phía đang lan tràn.
Trên cửa sổ, nến cháy bập bùng, in lên nền giấy lụa những cái bóng chồng lên nhau, hoà lẫn cả vào bóng đêm của cây lá bên ngoài. Ngự thư phòng vẫn sáng đèn.
Thẩm Yến ngước mắt nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi đang ngồi trước thư án. Hai mày hắn khẽ nhíu, làm đường cong lãnh ngạnh trên gương mặt tuấn mỹ có phần nhu hoà xuống. Biểu cảm của hắn có phần khó xử, tựa như đang lo lắng suy nghĩ điều gì phiền muộn lắm. Thẩm Yến dời mắt, hắn cúi xuống, bất tri bất giác mân mê chiếc nhẫn ngọc xanh mắt mèo trên bàn tay phải. Chất ngọc thượng đẳng, phi thường mượt mà, chỉ cần chạm qua cũng vương lại cảm giác tê dại lạnh lẽo. Chiếc nhẫn này vào năm đầu tiên Bắc chiêu đế lên ngôi đã ban cho Thẩm Yến. Khi đó, hắn đã nói, Thẩm Yến, trên đời này, trẫm chỉ tin tưởng một mình ngươi.
1
"A Yến" – Hoàng đế bỗng nhiên lên tiếng, kéo sự chú ý của Thẩm Yến lại thực tại. Hắn không ngẩng đầu lên, kính cẩn lên tiếng đáp lại.
"Có thần."
"Quân tình khẩn cấp, trẫm muốn Trấn Nam đại tướng quân điều chuyển tới Ngô Thành, ngươi cảm thấy thế nào?" – Hoàng đế hỏi, bàn tay cầm bút lông không ngừng phê duyệt chiếu thư.
"Thần đã biết." – Thẩm Yến không đưa ra ý kiến. Âm thanh của hắn mười phần lãnh đạm, đôi mắt vẫn không rời mặt đất, hàng mi dài rũ xuống, che lấp mọi cảm xúc trong con ngươi đen bóng.
Bắc Chiêu đế trầm hạ ánh mắt. Hắn hơi mím môi, đầy vẻ không hài lòng. Một lúc lâu sau, Hoàng đế mới nói, trong đó chứa đựng vài phần trách móc.
"A Yến không có lời nào khác muốn nói với trẫm sao? Ta có cảm giác gần đây người đối với ta..." – Bắc Chiêu đế hơi ngừng lại, như để tìm một cái chính xác từ nói - "lạnh lùng nhiều."
"Thần sợ hãi." – Thẩm Yến không nhanh không chậm quỳ xuống thỉnh tội. Tuy đầu cúi thấp, nhưng hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được vẻ mặt bất đắc dĩ của Bắc chiêu đế lúc này. Hoàng đế ghét nhất là khi có hai người, Thẩm Yến luôn tuân thủ theo lễ nghi quân thần, Người coi đó là cứng ngắc, không hợp với mối quan hệ mật thiết giữa hai người. Y như rằng, hắn có thể nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ. Thẩm Yến cúi đầu, giấu đi một nụ cười bất đắc dĩ.
Dù sao, Hoàng đế mãi là Hoàng đế. Lòng vua khó dò, ở gần Vua như ở gần hổ dữ, Thẩm Yến không thể lơi lỏng dù chỉ một chút.
"Dù sao là trẫm ..." Bắc Chiêu đế đang nói thì lại im bặt. Hắn dừng rất lâu, lâu đến nỗi Thẩm Yến có cảm giác sự im lặng này sẽ kéo dài mãi mãi thì nghe thấy hắn tiếp lời.
"Đêm đã khuya, A Yến hãy lui về nghỉ ngơi đi." Bắc Chiêu đế thả nhẹ giọng nói, lại giống như hắn đang cố hết sức đè nén cái gì.
Thẩm Yến không hỏi nhiều, hắn đáp một tiếng, quỳ xuống cúi chào, rồi rất quy củ mà lui xuống. Thoát ra khỏi ngự thư phòng, không khí có chút lạnh lẽo, Thẩm Yến không khỏi rùng mình. Hắn bước hai bước, lại không nhịn được quay đầu nhìn lại bóng dáng của Bắc Chiêu đế in trên của sổ giấy. Hôm nay, chắc Người lại thức trắng đêm phê duyệt tấu chương rồi.
Không thể phủ nhận, Bắc Chiêu đế là một hoàng đế tốt. Hắn có thể không phải một người tốt, nhưng năng lực và tài lãnh đạo của hắn không ai có thể phủ nhận. Hoàng đế lên ngôi là ngay lập tức chấn chỉnh kỷ cương, làm giàu cho quốc khố, chuyên cần trị quốc, không ăn chơi phung phí. Đặc biệt Bắc Chiêu đế rất coi trọng phát triển quân đội. Bắc Chiêu bị kẹp giữa Đông Tề và Tây Thổ, lúc nào cũng phải đề phòng hai nước lân bang giống như hổ rình mồi. Từ khi Hoàng đế lên ngôi, biên giới đã tràn ngập nguy cơ. Nhưng nhờ có chính sách hợp lý, cộng với trọng dụng tướng tài, Bắc Chiêu mới miễn cưỡng ổn định đến bây giờ.
Thẩm Yến nhìn vào bóng người trong phòng đến thất thần. Sống lưng hoàng đế thẳng tắp, lẻ loi dưới ánh đèn, lộ ra vài phần cô độc. Thẩm Yến thu lại tất cả hình ảnh ấy vào mắt, nhưng hắn không làm gì khác, chỉ im lặng quan sát. Ánh sáng mờ nhạt của dãy đèn lồng không đủ để soi rõ gương mặt Thẩm Yến, nhưng người ta vẫn dễ dàng nhận thấy những đường nét thanh tú ôn hoà. Thẩm Yến có một gương mặt tuấn tú, nhưng xuất sắc nhất vẫn là đôi mắt. Hắn sở hữu một cặp mắt đen nhánh như hắc diệu thạch, sâu không thấy đáy. Là một đôi mắt mà khi hắn nhìn chăm chú một ai đó, người ta sẽ có ảo giác trong đó chỉ chứa duy nhất chính mình. Nhưng sự thật thì sao? Ảo giác vẫn chỉ là ảo giác, trong đôi mắt mỹ lệ đó chỉ có một màu đen thăm thẳm không có đáy, sẽ cắn nuốt tâm linh của người ta, cho đến mảnh vụn cuối cùng.
Xe ngựa về đến Thẩm phủ lúc đêm đã rất khuya. Thẩm Yến bước xuống xe, hắn nhíu mày, nhìn đèn lồng vẫn thắp sáng trong sảnh chính. Cậu ấy vẫn còn thức sao? Trời đã gần về sáng, sao còn chưa ngủ? Hắn đã nói trước với cậu ấy là mình sẽ về muộn rồi mà.
Thẩm Yến rảo bước nhanh hơn. Khi mở cửa, nhìn thấy người trong phòng, biểu tình của hắn mới nhu hoà xuống. Thẩm Yến không tự chủ được mà thả nhẹ bước chân, hắn khẽ khàng ngồi vào cạnh bàn, nhìn người đã ngủ đến thơm ngọt kia. Cậu ta mặc một bộ đơn bạc bạch y, gương mặt của thanh niên mười tám tuổi còn non nớt nhưng đã lộ ra vài phần anh khí. Thẩm Yến lắc đầu cười, thời gian trôi thật nhanh. Mới đó mà cậu bé ngày nào đã lớn trở thành người lớn rồi. Thẩm Yến vẫn còn nhớ, Thẩm Húc khi còn bé quả thực vô cùng đáng yêu. Cây nấm lùn tròn lẳn lúc nào cũng dính lấy hắn không rời. Chỉ là, vật đổi sao dời...
Đôi mắt đen của Thẩm Yến ánh lên những tia nhìn kì lạ. Hắn cứ chăm chú nhìn vào gương mặt đang say ngủ kia hồi lâu, cuối cùng, hắn rũ mi, biểu cảm trên mặt cũng trở nên lạnh nhạt. Thu thập tốt cảm tình, Thẩm Yến khẽ chạm tay vào vai của thiếu niên, khẽ lay gọi. "Tiểu Húc."
Thẩm Húc hơi giật mình, trong mắt còn mơ hồ, mềm giọng gọi "Ca ca, anh đã về." Giọng nói thuộc về thiếu niên mềm mại, khiến cho trong lòng Thẩm Yến giống như có một cây lông tơ chạm khẽ qua. Thẩm Húc có một đôi mắt hạnh rất to, nhìn cực ký đáng yêu, kết hợp với gương mặt trẻ tuổi càng thêm vô hại. Thẩm Húc thấy Thẩm Yến nhìn chằm chằm mình hồi lâu, cậu khó hiểu đưa tay nắm lấy anh mình, những ngón tay ấm áp chạm khẽ vào, lại làm Thẩm Yến giật mình như chạm vào lửa bỏng. Hắn mất tự nhiên dời tầm mắt, có phần câu nệ mà nói: "Về phòng ngủ đi. Sảnh chính lạnh lắm."
Nhưng Thẩm Húc nào chịu nghe hắn. Cậu cứ quấn lấy Thẩm Yến không thả, cả người chỉ hận không thể dính cả lên hắn. Cậu rót một ly trà nóng, hỏi hắn canh giờ đã muộn sao mới trở về, lại sai hạ nhân bưng canh hầm lên. Thẩm Yến thực sự mệt mỏi, nhưng không tiện từ chối tấm lòng của Thẩm Húc, hắn ngồi lại cạnh bàn, hơi nhu nhu mi tâm.
"Ta ở lại ngự thư phòng, hoàng thượng có việc muốn giao phó. Tiểu Húc ngươi cũng biết chuyện biên cương cấp bách. Ta chỉ sợ ngày tháng yên bình cũng không lâu."
Nghe đến "ở lại ngự thư phòng", động tác rót trà của Thẩm Húc hơi khựng lại. Hàng mi dài của hắn khẽ rung động, đôi môi mím lại. Nhưng chỉ vài giây sau, biểu cảm trên mặt hắn đã quay trở lại như thường. Thẩm Húc ngước mắt lên, mỉm cười an ủi.
"Ca ca, anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Tề quốc không phải ngày một ngày hai ngấp nghé Ngô Thành. Dù sao Tạ tướng quân còn ở, chắc sẽ không có chuyện gì."
Thẩm Yến khẽ xoa đầu Thẩm Húc, không tiếp lời. Thẩm Húc quanh năm ở kinh thành, không biết được tình hình biên cương giờ đã gay cấn đến thế nào. Tạ tướng quân Tạ Huyền thực sự có tài. Tuổi trẻ nhưng kĩ thuật cung tiễn cùng dụng binh đều là nhất đẳng. Chỉ có điều bao năm chiến loạn, lại qua thời gian Tiên hoàng trị vì tiêu xài hoang phí, bỏ bê bộ binh, khiến cho tiềm lực quân sự của Bắc Chiêu quốc bị giảm đi rất nhiều, nhất thời không thể phục hồi lại được. Nói trắng ra, nếu không có uy vọng của Tạ Huyền, cộng với những chính sách điều chỉnh kịp thời của Tân hoàng, tham vọng của quốc quân Tề quốc đâu có dừng lại ở Ngô Thành.
Thẩm Yến thở dài, hắn nhấp một ngụm canh, hơi nóng xông lên làm cảm giác đông lạnh có vài phần giảm bớt. Hắn thở dài, biểu cảm trên gương mặt nặng nề như có nhiều tâm sự, nhưng rồi cũng chỉ cười gượng an ủi Thẩm Húc vài câu. Chỉ là hàng mi đen nhánh kia rủ xuống, che lấp đi trong đôi mắt kia bên trong chỉ có một mảnh lạnh nhạt.
Thẩm Húc không nói gì thêm nữa. Hắn chỉ im lặng ngồi đó, bàn tay đặt cạnh sát Thẩm Yến đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ lành lạnh từ đầu ngón tay của ca ca. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn sườn mặt của Thẩm Yến, trong đó là một ngọn lửa nóng cháy đến dị thường.
Thẩm Húc thậm chí không tiếng động mà kéo sát khoảng cách với Thẩm Yến, nhìn ở phía sau, giống như đang ôm sát lấy người kia. Ở nơi Thẩm Yến không nhìn thấy, khoé môi của Thẩm Húc cong lên, khẽ nở một nụ cười.