Thẩm Yến phóng tầm mắt từ cửa sổ trà lâu nhìn xuống. Hôm nay kinh thành náo nhiệt hơn thường lệ. Thời gian càng về trưa, dân chúng càng tụ tập đông đúc chen lấn lấp kín hai bên đường chính. Tửu lâu cũng đầy chặt người, trà dư tửu hậu đều là chút chuyện vụn vặt luận bàn về Trấn Nam đại tướng quân ngày hồi kinh. Thẩm Yến mấy ngày nay đều viện cớ không được khoẻ, ít khi đến ngự thư phòng. Bắc Chiêu đế cũng im lặng lạ lùng, không ra lệnh triệu kiến hắn.
Thẩm Yến hít một hơi sâu. Không khí lành lạnh xuyên qua màn cửa mỏng manh, tràn vào trong phế phổi. Đã lâu hắn mới có thời gian ngồi im lặng thưởng trà như vậy, lại bị tiếng ồn ào đánh động. Thẩm Yến vén màn cửa lên, nhìn cờ hoa rực rỡ hai bên đường, tâm trạng rối rắm không biết là nên vui mừng hay nên lo lắng.
Hôm nay, Trấn Nam đại tướng quân Tạ Huyền về kinh phục mệnh. Mấy năm rồi không gặp, không biết hắn ra sao rồi? Khi còn niên thiếu, Thẩm Yến đã từng gặp Tạ Huyền vài lần, nhưng vì văn võ hai bên vốn không có nhiều liên quan, mối quan hệ giữa hai người cũng mờ nhạt. Chỉ sau khi Thẩm Yến và Tạ Huyền cùng nhau phò trợ Bắc Chiêu đế lên ngôi, bọn họ mới thường gặp gỡ. Nhưng chưa được bao lâu, Tạ Huyền đã ra chiến trường biên giới, từ đó bọn họ chỉ đôi khi liên lạc qua những bức thư tín mà thôi.
Thẩm Yến bị đánh động bởi tiếng hò reo. Hắn ngước mắt, ngay lập tức thấy được trong biển người, một bóng áo giáp bạc hiên ngang dẫn đầu đoàn quân chậm rãi tiến vào cửa thành. Từ trên cao, Thẩm Yến chỉ có thể nhìn được chóp mũ đính dây tơ đỏ, cùng thân hình cao lớn của người kia.
Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Yến, hoặc có lẽ chỉ là tình cờ mà thôi, người ấy ngẩng đầu. Hắn có một gương mặt thập phần anh khí. Cặp mắt phượng hẹp dài khiến cho tư dung của hắn càng thêm cuốn hút, kết hợp với đôi môi mỏng và sống mũi cao thẳng, những đường nét kết hợp với nhau vô cùng hài hoà. Tạ Huyền trưởng thành hơn nhiều so với mấy năm trước, làn da ở chiến trường được tôi luyện thành màu đồng rắn rỏi, gương mặt cũng trở nên điềm đạm trầm ổn.
Thẩm Yến yên lặng đánh giá, Tạ Huyền quả xứng đáng với danh hiệu mỹ nam tử, đứng cùng Bắc Chiêu Đế anh tuấn cũng không hề thua kém. Thậm chí, nhiều năm chiến đấu ở biên cương làm cho Tạ Huyền thêm vài phần vững vàng, khí tràng toả ra đầy uy nghiêm, lấn át người xung quanh. Nếu Bắc Chiêu đế là cảm giác đĩnh đạc, phong thái đế vương, thì Tạ Huyền là anh khí bức người. Thẩm Yến rũ mắt, uy vọng của Tạ Huyền quá lớn, ở chốn kinh thành này, quá nổi bật không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Đoàn người vẫn nối đuôi nhau không dứt. Tiếng hô "Trấn Nam đại tướng quân" vang dội khắp nơi. Thẩm Yến tựa người vào lan can, hắn nheo mắt, nhìn lên. Ánh mặt trời về chiều vẫn chói chang làm hắn không thoải mái. Cung điện phía xa kia, người đang ngồi trên ngôi vị cao nhất ấy đang tính toán điều gì đây?
Thẩm Yến bỗng cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào mình. Hắn cúi đầu, nhìn thấy bóng dáng mặc giáp bạc kia đã dừng ngựa ngay phía dưới. Hắn đứng thẳng tắp đối diện với trà lâu, đôi mắt không dời đi phương hướng cửa sổ lầu hai. Đôi môi hắn đóng mở, Thẩm Yến có thể đọc được, người đó nói: "Thẩm Yến, đã lâu không gặp."
Tạ Huyền nhìn thấy Thẩm Yến từ xa. Giữa đám đông, tựa như chỉ có người đó nổi bật lên, khiến hắn không thể rời mắt. Y phục màu xanh quen thuộc, tay nâng chén trà bạch ngọc, khẽ chạm lên đôi môi đỏ như lửa, tạo nên cảm giác tương phản mỹ lệ. Tạ Huyền đã gần một năm không nhìn thấy Thẩm Yến, gương mặt kia không thay đổi nhiều, có chăng chỉ là bớt đi mấy phần thiếu niên rạng rỡ, nhưng lại thêm nét ôn hoà trầm ổn của người trưởng thành.
Thẩm Yến ngồi ở nơi đó, công tử như ngọc, ôn hoà và xa cách. Tựa như khi hắn lẻn vào tướng quân phủ năm xưa, Tạ Huyền và hắn lần đầu tiên đối diện nhau ở khoảng cách gần như vậy. Thẩm Yến ngẩng đầu, Tạ Huyền không thể ngăn mình nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen bóng ấy. Những sợi tóc đen rũ rơi trên bờ vai, đôi môi kia đóng mở. Ngày ấy, Thẩm Yến đã nói: "Tạ tướng quân, ngài có muốn cùng ta phò trợ minh quân bước lên vương toạ?"
Tạ Huyền ngắm người đến ngơ ngẩn, ngựa dừng bước nơi đó một lúc lâu mà không hay.
Cho đến khi Thẩm Yến giơ cao chén trà của mình, làm một động tác mời, Tạ Huyền mới nhận ra mình có bao nhiêu thất thố. Trên lầu cao kia, công tử áo xanh mỉm cười, nụ cười như nứt ra từ sương tuyết, vô cùng xinh đẹp. Tạ Huyền lại một lần nữa thất thần, hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh giống như thất sắc, chỉ còn lại hai màu đen trắng, ngoại trừ tà áo xanh biêng biếc và đôi môi đỏ của người kia.
Đoàn người phía sau dừng lại đã lâu, bắt đầu có tiếng xôn xao. Phó tướng phải tiến lên, hỏi nhỏ Đại tướng quân có chuyện gì. Tạ Huyền lắc đầu, khi hắn nhìn lên, bóng áo xanh kia đã biến mất sau màn rèm trắng. Tạ Huyền giơ tay, ra hiệu cho đoàn quân tiếp tục tiến lên. Phó tướng nhìn biểu hiện kì lạ của Đại tướng quân, không hiểu là có việc gì mà người vẫn luôn nghiêm túc suốt cả quãng đường trở nên vui vẻ đến vậy. Nhìn xem, nụ cười của Tạ tướng quân đã rộng đến mang tai rồi. Về Kinh thành làm ngài ấy mừng rỡ thế sao? Lúc mới vào cổng thành sao lại không thấy thế nhỉ?
Bắc Chiêu đế đối với Tạ Huyền thập phần nồng nhiệt. Khen thưởng như nước, không ngừng ban xuống vạn lượng hoàng kim, lăng la tơ lụa, còn có mười sáu vị vũ cơ phong tình vạn chủng. Cũng đúng, Trấn Nam đại tướng quân vừa lập đại công, lại chỉ có thể quay về Kinh thành trong một thời gian ngắn, rồi sẽ xuất phát đến Ngô Thành đánh giặc, Hoàng đế đương nhiên phải vỗ về.
Đêm nay, hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, trang hoàng lộng lẫy. Bắc Chiêu đế vốn cần kiệm, hắn rất ít khi bày tiệc rượu xa hoa lãng phí. Nhưng hôm nay, Hoàng đế khao thưởng tam quân, tiệc rượu vô cùng long trọng, như muốn thể hiện ra mình đối với đại tướng quân là ân sủng không rớt.
Thẩm Yến cực kì yên tĩnh ngồi ở vị trí của mình. Hôm nay, hắn ngồi xa Hoàng đế hơn một chút. Vị trí sát gần bên tay phải được nhường lại cho nhân vật chính của buổi tiệc, Tạ tướng quân Tạ Huyền. Thẩm Yến nhìn Bắc Chiêu đế thân thiết nói cười với Tạ Huyền và chư tướng, lặng lẽ nhấp môi. Hương rượu thoảng qua trong miệng thơm nồng, Thẩm Yến biết mình tửu lượng không tốt, dù ngon, nhưng hắn chỉ dám uống một chút.
Thẩm Yến hiểu rõ Bắc chiêu đế hơn ai hết. Trong thâm tâm Người vô cùng kiêng kị Tạ Huyền, nhưng giờ đây, Người không có sự lựa chọn nào khác. Hoàng đế bắt buộc phải trọng dụng Tạ Huyền, nhưng sự lớn mạnh của Tạ gia và binh quyền quá lớn nằm trong tay Trấn Nam đại tướng quân luôn luôn là mối hoạ ngầm đối với vương vị của Hoàng đế. Đó cũng là lý do sau khi lên ngôi, Hoàng đế đã nhiều lần bóng gió không muốn Thẩm Yến đi lại quá gần với Tạ Huyền. Vì thế, bất chấp mối quan hệ liên minh trước kia, Thẩm gia luôn lạnh nhạt với phủ Tướng quân. Thẩm Yến không có gì chê trách Tạ Huyền, hắn thậm chí còn tán thưởng vị tướng quân chính trực tài hoa này. Nhưng ít qua lại, là tốt cho phủ Thừa tướng, cũng lợi cho bên Tạ gia, tị hiềm của Hoàng đế là thứ nguy hiểm nhất, có thể dẫn đến hoạ sát thân lúc nào không biết.
Bắc Chiêu đế ngồi trên ghế chủ toạ, tay nâng chén rượu, tựa như đang ngắm nhìn vũ cơ múa hát. Nhưng thực chất, hắn đang quan sát hết thảy những người dưới kia. Đặc biệt là Tạ Huyền. Tạ đại tướng quân, mấy năm trước lúc gặp nhau, Bắc Chiêu đế không nghĩ hắn sẽ trở thành nhân vật lớn có sức ảnh hưởng như hiện tại. Hắn nhìn trúng Tạ Huyền là bởi thế lực quân sự khổng lồ của Tạ gia, nhưng bản thân Tạ Huyền khi đó chỉ là một thanh niên bốc đồng và lỗ mãng. Thế mà mấy năm ở Bắc Mạc, thanh niên kia không những không bị mài mòn đi nhuệ khí, mà còn làm cho khí tức của hắn trở nên càng sắc bén. Giống như một mèo nhà được khó khăn mài giũa móng vuốt, trở mình biến thành hỗ dữ nguy hiểm. Mà càng đáng sợ hơn, nay Tạ Huyền còn biết thu liễm mình, núp dưới vỏ bọc một con chó săn được thuần dưỡng, lễ nghi chu toàn, không nhìn ra sơ hở.
Thế nhưng, dù sao Tạ Huyền vẫn là Tạ Huyền, Đại tướng quân của hắn chưa bao giỏi che lấp tâm tình. Mấy năm nay, tâm ý của Tạ tướng quân vẫn không thay đổi nhỉ? Nhìn xem, Tạ Huyền giống như chăm chú thưởng thức ca vũ, ánh mắt lại vô thức dính chặt về phía đối diện. Bắc Chiêu đế cười nhạt. Vừa ý Thẩm tướng gia của hắn sao?
Trước kia, Bắc Chiêu đế vẫn luôn thắc mắc, vì sao Tạ gia lại chịu giúp đỡ mình? Khi ấy, phần thắng của Tứ hoàng tử không nhiều, phe cánh của Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử đều lớn mạnh hơn hẳn. Tạ gia trước nay đều không tham gia vào tranh đoạt hoàng quyền, chỉ thề trung thành với Bắc chiêu quốc, bảo vệ biên cương. Nhưng nhờ có sự ủng hộ lạ lùng của Tạ Huyền, Hoàng đế mới thuận lợi khống chế Ngự tiền thị vệ, đưa bản chiếu thư kia trở thành chính thức, đồng thời mang quân đội vây hãm phủ Hoàng tử, ép hai người anh trai cùng cha khác mẹ kia của mình phải ấm ức quay về đất phong.
Một thời gian sau, Bắc Chiêu đế mới hiểu ra. Mỗi khi nhìn thấy Thẩm Yến, Tạ Huyền sẽ chẳng thể khống chế được tâm tình kích động của mình. Đôi mắt của hắn sẽ dán lên Thẩm Yến, toàn bộ sự tập trung đều đổ dồn lên người đó. Chỉ có Thẩm Yến là không hề phát hiện ra, bởi vì ... Nghĩ đến đây, Bắc Chiêu đế bất giác mỉm cười. Thẩm Yến luôn chỉ nhìn thấy hắn. Trong mắt, trong lòng người đó, dù là bởi nghĩa vụ, lòng trung thành, hay tình cảm riêng, luôn luôn và mãi mãi hướng về hắn.
Bắc Chiêu đế quay đầu, liếc mắt nhìn sang phía bên kia. Thẩm Yến hôm nay mặc triều phục chính thức, cổ áo cao che lấp cần cổ thon dài. Hắn nghiêng đầu, những sợi tóc đen nhánh rũ xuống, rơi trên nền tơ lụa xanh thẫm, đối lập với cổ tay trắng nõn đang nâng chén bạc kia. Bắc Chiêu đế không thể rời mắt khỏi những ngón tay thon dài kia, màu da của Thẩm Yến sáng đến nỗi mang lại cảm giác mịn màng hơn cả những khối ngọc thượng hạng được thợ thủ công lành nghề nhất đẽo gọt ra. Hoàng đế nheo mắt, hắn nhấp một ngụm rượu, chất lỏng cay xè trôi xuống cổ họng, khiến cho cả cơ thể của hắn nóng bừng lên.
Người trong kinh thành thường lén lút tán thưởng dung mạo của Thẩm Yến, Bắc Chiêu đế biết, nhưng trước kia hắn ít khi để trong lòng. Lúc cạnh tranh lên ngôi báu, hắn chỉ quan tâm đến lợi ích mà tài hoa và xuất thân của Thẩm Yến có thể mang lại, không có thời gian hay tâm trí tán thưởng vẻ ngoài của hắn. Nhưng giờ, khi thực sự để tâm ngắm nhìn người này, Bắc Chiêu đế mới nhận ra, Thẩm Yến quả thực rất đẹp. Nhất là đôi mắt kia, khi hương rượu phủ sương mờ, màu đen trong đó càng thêm lấp lánh đầy thu hút.
Thẩm Yến ngồi một lúc, hắn cảm thấy hương rượu quá nồng, đầu óc bắt đầu mơ hồ. Hắn lặng lẽ đứng dậy, bước ra ngoài, muốn tìm kiếm cho mình chút không gian và không khí ngoài trời. Thẩm Yến biết rất rõ nơi này, vì thế, hắn dễ dàng tìm được một góc khuất, bên cạnh cây mai lớn đang trổ hoa rực rỡ. Hắn hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ thời tiết ngày càng lạnh lẽo. Hoa mai vốn nở vào mùa xuân, nhưng trong ngự hoa viên, gốc hàn mai này lại nở hoa vào cuối thu, khi thời tiết đã trở nên lạnh giá. Thẩm Yến yêu thích màu trắng của mai, hắn rũ mắt, nhìn những cánh hoa thả xuống lả tả như mưa. Thân hình thon dài của hắn tựa như một bức hoạ cuộn tròn, đứng dưới bầu trời trắng muốt hoa rơi, lại có cảm giác mỹ lệ vô song.
Thẩm Yến ngắm hoa đến thất thần, mãi sau mới phát hiện ra bên người xuất hiện thêm một chiếc ô lớn, che khuất trên đỉnh đầu. Thẩm Yến quay người nhìn lại, thấy được Tạ Huyền cúi đầu nhìn hắn, thân hình to lớn gần như che khuất cả bản thân. Ánh mắt của Tạ Huyền nhìn Thẩm Yến rất dịu dàng, giọng nói trầm khàn ấy vang lên, đong đầy cảm giác quan tâm.
"Sao lại đứng đây? Cũng không để hạ nhân chê dù nữa."
Thẩm Yến nhìn Tạ Huyền, lãnh đạm nhích người ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Hắn nở một nụ cười tiêu chuẩn, thái độ lịch sự đến xa lạ.
"Ta uống nhiều vài chén, muốn ra ngoài cho thanh tỉnh chút. Trấn Nam đại tướng quân chiến thắng trở về, ta còn chưa nói lời chúc mừng."
"Khi xưa gọi ta Tạ huynh, giờ đã sửa miệng xưng hô Trấn Nam đại tướng quân sao? Thẩm Yến, qua cầu rút ván, như vậy là không tốt đâu." Tạ Huyền nhíu mày không vui. Hắn bước thêm một bước, che lấp ánh đèn chiếu lên trên gương mặt của Thẩm Yến.
"Trong cung lễ nghĩa phải thật chu toàn". Thẩm Yến cúi đầu, mi mục như hoạ, khiến Tạ Huyền không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Trái tim trong lồng ngực của hắn đập bình bịch, tốc độ ngày càng tăng, không thể nào kìm giữ được.
Tạ Huyền bỗng nhiên im lặng khiến Thẩm Yến không quen, hắn ngước mắt lên, lại đụng phải một đôi mắt như sao trời. Đôi mắt của Tạ Huyền không phải thuần đen, hơi nâu, lại thiên thiển như màu gỗ. Màu sắc kì lạ đó đến từ một phần dòng máu dị tộc, khiến cho Tạ Ngọc mang một vẻ đẹp đặc biệt, đầy thu hút.
1
"Không biết Trấn Nam..." Nói đến đây, Thẩm Yến khựng lại, bởi hắn nhìn thấy đôi lông mày của Tạ Huyền nhíu lại càng sâu. Thẩm Yến bối rối, hắn trầm mặc một lúc, liếc mắt thấy xung quanh không có ai khác, mới tiếp lời.
"Tạ huynh", Thẩm Yến sửa miệng, đổi lại cách xưng hô "Tính toán lưu lại kinh thành được bao lâu?"
Tạ Huyền gương mặt sáng bừng lên. Đã bao lâu rồi không được nghe tiếng "Tạ huynh" từ Thẩm Yến, hắn nhớ nhung không ngừng âm điệu trong trẻo ấy. Hắn tính toán một chút, cẩn thận trả lời.
"Không quá mười ngày, ta sẽ lên đường đi Ngô Thành."
Nhanh như vậy sao? Thẩm Yến biết chiến sự ở Ngô thành gấp gáp, nhưng không ngờ Tạ Huyền vừa về kinh thành đã phải lên đường sớm như vậy. Nghĩ đến mối giao tình của hai người, Thẩm Yến đề nghị
"Không bằng một ngày cùng nhau cộng ẩm, Tạ huynh nghĩ sao?" – Thẩm Yến cong cong đôi mắt, gương mặt hắn sau màn bụi tuyết càng trở nên mị hoặc.
Giữa mùa đông, Tạ Huyền lại thấy gương mặt mình như cháy lên. Hắn ngu ngơ gật đầu, chỉ có thể nói tất cả đều nghe theo Thẩm Yến. Không ngăn được mình, Tạ Huyền nâng tay, chạm khẽ lên mái tóc Thẩm Yến. Hắn lấy xuống một mảnh cánh hoa, thổi bay đi trong gió. Thẩm Yến không để ý, vẫn nói cười. Tạ Huyền im lặng lắng nghe, đôi mắt dõi theo Thẩm Yến đầy dịu dàng.
Cả hai chìm vào trong cuộc đối thoại, không nhìn được bóng long bào thấp thoáng sau đình viện xa xa. Bắc Chiêu đế đứng nhìn một màn này, gương mặt không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. Chỉ có đáy mắt hắn, một mảnh lạnh lẽo.