Thẩm Yến trẻ tuổi đa tài, là nhân vật chạm tay là phỏng hiện nay trong kinh thành. Hắn vốn là thư đồng của Hoàng đế, năm đó cũng góp không ít công sức đưa đương kim Hoàng đế đăng cơ. Nói đúng ra, dựa vào gia thế hiển hách của Thẩm gia hoàng đế mới có khả năng từ một vị hoàng tử thất sủng bước lên vương toạ. Tiên đế hoang đường, tiêu xài hoang phí, không có tài trị quốc. Nhưng thành tựu lớn nhất của Người chính là có được ba vị hoàng tử đều tài mạo hơn người. Ngoại trừ đại hoàng tử bất hạnh sớm qua đời, nhị hoàng tử, tam hoàng tử năm xưa đều văn võ song , tài hoa vô hạn Đương kim hoàng đế khi ấy là tứ hoàng tử thực chất lại là người mờ nhạt nhất. Xuất thân của tứ hoàng tử thấp kém, mẫu thân chỉ là một cung tỳ, không có ngoại thích nâng đỡ, lúc nhỏ cũng không được sự sủng ái của Tiên Hoàng. Nhưng nhờ có Thẩm gia chống lưng, sau lại lôi kéo được sự ủng hộ từ Tạ tiểu tướng quân, khi đó nắm giữ một phần tư binh quyền, khi Tiên hoàng qua đời, bằng một bức chiếu thư gây tranh cãi bước lên ngôi báu. Với sự giúp đỡ của Thẩm Yến, nay là Tướng gia, Bắc Chiêu Đế ổn định triều chính, áp chế được nhị hoàng tử, tam hoàng tử nay là Tương Vương, Duệ Vương một đầu, vững vàng ngồi trên vương vị.
Thẩm Yến kinh tài thao lược, ngọc thụ lâm phong, nay đã quá 25 tuổi mà trong phòng không hề có một bóng thê thiếp. Hắn đi lại với hoàng đế rất thân mật, rất được Hoàng đế coi trọng. Thông thường, Hoàng đế khi lên ngôi sẽ ban hôn, vừa để tạo ân điển, vừa để khống chế triều thần thủ hạ. Nhưng lạ lùng thay, đã qua mấy năm, Hoàng đế không hề nhắc đến việc hứa gả cho Thẩm gia. Có một lần, khi Lễ bộ thượng thư đưa ra vấn đề này ở ngự thư phòng, bóng gió nói đến đứa con gái vừa tròn mười sáu tuổi của mình, ý muốn hứa gả Thẩm Tướng, thái độ của Hoàng đế thay đổi hắn. Hắn trầm mặt, thấp giọng hỏi Lễ bộ thượng thư đây là muốn lôi kéo phe cánh, lấy việc chung bàn việc riêng sao, rồi còn giận dữ ném vỡ cả ấm trà. Từ đó, không còn ai dám đề cập đến chuyện này trước mặt Bắc Chiêu Đế nữa.
Người ta trong tối ngoài sáng rêu rao đủ loại lý do. Nào là hoàng đế thực ra muốn kiềm chế Thẩm phủ, không muốn Thẩm gia liên hôn với đại gia tộc. Cũng có người vô lý muốn bôi đen người khác, gieo rắc đồn đại rằng sở dĩ Bắc Chiêu đế sủng ái Thẩm gia như vậy là bởi Thẩm tả tướng diện mạo xuất chúng. Nam phong ở Bắc Chiêu quốc không hiếm, nhưng cũng không thuộc về dòng chính thống, có thể đường hoàng cưới gả. Tuy e sợ thế lực của Thẩm phủ, cùng uy vọng của Đế vương, không ai dám trắng trợn nghị luận chuyện này, thế mà những tin tức vỉa hè như vậy vẫn lan đi với tốc độ chóng mặt.
Thẩm Yến không có vẻ gì là để ý. Hắn vốn kín tiếng, luôn nghĩ "thanh giả tự thanh", không việc gì phải lên tiếng với những chuyện không cần thiết. Mối quan hệ của hắn và Bắc Chiêu đếNguyên thân vốn kín tiếng, nghĩ "thanh giả tự thanh", đối những chuyện này cũng không để ý. Thẩm Yến chưa bao giờ lợi dụng sự gần gũi và tin tưởng của Bắc Chiêu đế để làm bất cứ việc gì tổn hại đến lợi ích của quốc gia. Hắn xử lý triều chính cùng Hoàng đế luôn công chính liêm minh, bởi vậy, mặc dù lời đồn thổi vẫn không dứt, nhưng danh vọng và vị trí của Thẩm gia trong triều vẫn vững như bàn thạch.
1
Thực chất, Thẩm Yến cũng không hiểu được tình cảm giữa hắn và Hoàng đế là gì. Bọn họ gặp nhau từ khi còn nhỏ, vì cơ duyên mà Thẩm Yến trở thành thư đồng của tứ hoàng tử. Không thể coi là thanh mai trúc mã, nhưng cũng có thể nói là nửa bạn bè thân thiết lâu năm. Tứ hoàng tử luôn đối xử với Thẩm Yến rất tốt, tin tưởng hắn, nghe theo hắn vô điều kiện. Khi lên ngôi, Bắc Chiêu đế vẫn luôn giao phó cho Thẩm gia những công việc quan trọng, còn đặt Thẩm Yến ngay sát bên người, trở thành cận thần quan trọng nhất của mình.
Thẩm Yến sinh ra trong một gia đình thế gia, mọi thứ đều khuôn phép và cứng ngắc. Tư tưởng của phụ thân hắn vô cùng cũ kĩ, dẫn đến Thẩm Yến cả tuổi thơ bị kìm kẹp giữa giáo lý và luân thương luôn luôn giữ mình thật trong sạch. Có đôi khi, Thẩm Yến cũng nghĩ vu vơ về người đã luôn ở bên cạnh mình suốt thời niên thiếu kia, những cảm xúc không rõ là lòng trung thành, tình bạn hay một thứ gì đó khác đó cứ lớn lên, những đụng chạm nhỏ nhặt khi hai người ở bên nhau cũng khiến hắn hồi hộp không yên. Thế nhưng, Thẩm Yến là trưởng tử của Thẩm gia, hắn không thể để mình tiến xa hơn thế. Hoàng đế mãi là hoàng đế, mà hắn, mãi mãi là thần tử. Dù thế, trong thâm tâm, hắn vẫn tự tin cho rằng mình cùng quân vương cao cao tại thượng kia là song phương cho lẫn nhau tín nhiệm lớn nhất, cũng là tình cảm trung thành nhất trên đời.
Nhưng có thứ như vậy sao?
Ngày đó, Thẩm Yến cùng Bắc Chiêu đế phẩm trà trong Ngự Thư phòng. Hoàng đế tự tay chiết một cành mai đưa cho hắn. Hàn mai ngạo tuyết, Bắc Chiêu đế nói hoa mai rất giống khí chất của Thẩm Yến. Hắn mỉm cười, âm thanh trầm thấp đầy sủng nịnh.
"A Yến, trên đời này, trẫm chỉ có mình ngươi."
Thẩm Yến thấy tim mình đập lỡ một nhịp. Gò má hắn hơi ửng hồng, không biết làm sao, chỉ biết cúi đầu giấu đi. Bắc Chiêu đế cũng không tiếp lời nữa, chỉ chăm chú nhìn vào Thẩm Yến, bàn tay đặt khẽ lên bờ vai hắn. Một hồi lâu sau, Thẩm Yến mới đánh bạo ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt ấy, hắn giật mình. Con ngươi đen sâu thẳm của Bắc Chiêu đế trong giây phút đó thập phần tỉnh táo, không có ôn nhu, không có quyến luyến, thậm chí mang một tia nhàn nhạt cảnh giác. Nhưng tựa như ảo giáo, sau một tích tắc, ánh nhìn ấy thay đổi, nhuộm lên vẻ ôn hoà thường ngày, khiến cho Thẩm Yến nghi ngờ bản thân có phải vừa tưởng tượng ra. Hắn lắc lắc đầu, xua đi cảm giác bất an, cũng như những cảm xúc kì lạ vừa nhem nhóm trong lòng kia.
Thẩm Yến, phải nhớ vị trí của mình.
Phải nhớ, đặt lòng trung thành lên trên tất cả, đó chính là nghĩa vụ của người thừa kế Thẩm gia.
"A Yến, ngươi thất thần." – Hoàng đế hạ một quân cờ. Chiếu tướng. Thẩm Yến hồi phục lại từ hồi ức, hắn trầm mặc nhìn thế cờ. Thẩm Yến vốn là người ở thế thượng phong trong một thời gian dài, nhưng chỉ một phút lơ đãng, hắn đi sai một nước, phá huỷ cả bàn cờ.
"Hoàng thượng thần cơ diệu toán, thần xin chịu thua."
Không còn khả năng chiến thắng, Thẩm Yến thành khẩn thừa nhận. Thẩm Yến không giỏi đánh cờ, hắn biết một chút, nhưng so với Bắc chiêu đế quả thực không bằng.
Bắc Chiêu đế lặng lẽ đánh giá Thẩm Yến. Hắn quá quen thuộc người này. Mười năm làm bạn, đi đâu cũng có nhau, nhưng gần đây, hắn lại có cảm giác Thẩm Yến có phần khác lạ. Nhất là đôi mắt, có đôi lúc hắn cảm thấy Thẩm Yến nhìn chăm chú hắn, đôi mắt đen nhánh như muôn vì tinh tú, làm hắn rất lâu sau mới hồi thần.
Bắc Chiêu đế cực kì am hiểu lòng người. Hắn có thể nhận ra tình cảm khác lạ Thẩm Yến dành cho mình, hơn nữa, bao năm qua, còn tận tình sử dụng nó, khuếch đại nó, để đạt được những thứ hắn mong muốn. Hắn không chột dạ, cũng không cho rằng mình sai. Sinh ở nhà đế vương, muốn đi lên ngôi vị cao nhất, không thể không đưa đẩy nhân tâm. Thẩm Yến đích xác là một trong những người hắn tín nhiệm nhất, nhưng tín nhiệm của đế vương có là bao, mỏng manh như sợi tơ. Thơ ấu làm bạn, hắn cũng có tự hỏi, liệu tình cảm hắn dành cho vị trúc mã này là như thế nào? Bắc Chiêu đế không biết, nhưng hắn là một người rất tỉnh táo, mục đích cuối cùng của hắn là bước lên vương toạ, cho nên hắn không nên, cũng không thể đặt nhiều tâm ý cho thứ gọi là tình cảm dư thừa này.
Hơn nữa, Thẩm gia thế lớn, công cao át chủ, làm Hoàng đế vô cùng nghi ngại. Thẩm Yến tài hoa hơn người giống như một con dao hai lưỡi, Bắc Chiêu đế vốn nhiều nghi kị, nên lúc nào cũng phải đề phòng.
Vì thế, tia tình tố này, Hoàng đế dù không muốn, nhưng vẫn luôn phải khiến Thẩm Yến có hy vọng mà duy trì. Hắn phải chặt chẽ vây lấy toàn bộ tâm trí của Thẩm Yến, xoa dịu vỗ về cậu ta, không để cho Thẩm Yến có dị tâm. Ít nhất, là trước khi hắn vặn đổ cây cổ thụ Thẩm gia...
3
Bắc Chiêu đế giấu đi một tia tính kế trong mắt, âm thanh của hắn vang lên, ấm áp và hoà nhã.
"A Yến có nhớ trước kia Trường Sinh cung, người cũng bồi trẫm chơi cờ? Khi đó trẫm còn là một hoàng tử thất sủng, cung điện lạnh căm căm cũng không có mấy cung nhân quan tâm đưa than củi tới. Ngày đó, ngươi lén lút mang theo một khối Ôn ngọc quý giá, nhét vào trong tay áo của trẫm."
Thẩm Yến quay lại, đôi con ngươi màu đen sáng như sao trời. Hắn mỉm cười.
"Chuyện đã rất lâu rồi, không ngờ hoàng thượng còn nhớ. Thần khi đó trộm mang đồ từ thư phòng của cha. Sau đó về nhà, mất đi khối ngọc, cha thần nổi giận đùng đùng, phạt thần quỳ trong từ đường suốt một đêm."
Thẩm Yến nói đến thật nhẹ nhàng, Bắc Chiêu đế lại sửng sốt vô cùng. Thẩm Yến chưa bao giờ nói cho hắn những chuyện như vậy. Lòng hoàng đế mềm đi một chút, có lẽ nhớ đến những ký ức cũ, có lẽ là bị mê hoặc trong ánh mắt đen nhánh kia, hắn cảm thấy, có lẽ hắn cũng đã từng có thời gian vương vấn người này. Thẩm Yến ngồi trên ghế trúc, mái tóc hắn như tơ lụa, theo gió mà khẽ lay động, đôi mắt đen bóng hơi hiện ý cười.
"Thần lúc đó chỉ nghĩ, đêm nay tuyết rơi dày, có ngọc giữ ấm, hy vọng Người một đêm ngủ ngon."
Thẩm Yến giống như chìm vào trong hồi ức, bóc đi vẻ cứng nhắc bề ngoài, lộ ra mấy phần ôn nhu. Bắc Chiêu đế cảm thấy không tự nhiên. Hắn trước nay đều nghĩ Thẩm Yến là thế gia công tử, ngày đó giúp hắn giống như người cao quý tiện tay bố thí cho kẻ nghèo hèn, không cần trả giá gì. Giờ nghĩ lại, Thẩm tướng năm đó vốn không muốn cho con trai theo hắn làm thư đồng, con người lại cũ kĩ khuôn phép, để trợ giúp hắn nhiều như vậy, Thẩm Yến có lẽ cũng ăn không ít khổ.
"Trà lạnh rồi, thần tới pha một ấm mới cho hoàng thượng."
Thẩm Yến nói, kéo tay áo lên, để lộ ra cổ tay hắn nhỏ nhắn, tinh tế vô cùng. Động tác của Thẩm Yến thanh nhã, pha trà có một cỗ ý vị cảnh đẹp ý vui. Bắc Chiêu đế chợt nhớ lại, trước kia cung nhân thiếu thốn, Thẩm Yến cũng thường mang theo Tuyết Liên trà, tự tay pha chế. Tại Trường Sinh điện, suốt mùa đông, việc hai người hay làm nhất là cùng nhau cộng ẩm.
Có một lần, Tam hoàng tử tới, nhìn Tứ hoàng tử luôn khúm núm trước mình, trong mắt không giấu được khinh miệt. Tam hoàng tử trào phúng Hoàng đế khi đó còn thất thế chán chê, mới quay sang cười nhạo Thẩm Yến là đại công tử Tướng phủ, lại phải đi làm công việc của hạ nhân. Tam Hoàng Tử mỉa mai Tứ Hoàng tử, nói Thẩm Yến theo chủ nhân không tốt, chi bằng thay đổi một người xem sao?
Khi đó, Thẩm Yến phản ứng ra sao, rất nhiều năm rồi, Bắc Chiêu đế đã quên, hoặc hắn chưa từng để trong lòng. Điều duy nhất khiến hắn ghi nhớ, đó là nghe những lời vũ nhục của Tam hoàng tử, lại nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân, hắn nắm tay lại đến trắng bệch. Trong thời khắc đó, hắn đã thề có ngày sẽ ngồi lên tới chỗ cao nhất, để không một ai có thể dùng ánh mắt khinh thị nhìn xuống bản thân nữa.
"Hoàng thượng, trà đã pha tốt." - Thẩm Yến khẽ cười, tiếng cười của hắn giống như chuông bạc, làm lòng Bắc Chiêu đế không tự chủ được rung động - "Kĩ thuật pha trà đã lâu không luyện, không biết có còn được như xưa".
Bắc Chiêu đế nhấp một ngụm, thật lòng nở một nụ cười.
"Rất thơm, vị trà tinh tuý, nồng đậm nhưng không gắt. Ta rất hài lòng."
Hắn nói là sự thật. Giờ loại trà trân quý nào hắn còn không có, cung nhân cũng có tay nghề thượng đẳng, nhưng có lẽ là bởi thói quen, hoặc hoài niệm, trong cảm nhận của hắn không gì sánh được với trà Thẩm Yến tự tay pha.
"Nói kỹ thuật đã lâu không luyện, nghĩa là A Yến không thường xuyên pha trà sao?" Hoàng đế nhấp thêm một ngụm trà, thuận miệng hỏi. Thẩm Yến có vẻ rất thích trà, con người cũng hợp với thú vui tao nhã này.
Bị hỏi như vậy, Thẩm Yến bỗng nhiên trầm mặc. Hắn hướng thẳng vào Bắc Chiêu đế, đôi mắt giống như hồ sâu, đen nhánh tựa yêu tinh, hút chặt linh hồn người mình chăm chú nhìn vào. Thẩm Yến nói, âm thanh ấy lạ lùng thay lại chứa đựng sự ôn nhu đến cực điểm, khiến cho Bắc Chiêu đế cũng phải giật mình.
"Hoàng thượng, thần chỉ pha trà cho một người mà thôi."
Hoàng đế ngơ ngẩn. Hắn mím môi, ký ức ngày xưa không hẹn trước mà ồ ạt ùa về. Khi đó Thẩm Yến mười sáu tuổi, môi đỏ mắt đen, gương mặt bất chấp tuổi còn nhỏ đã diễm lệ vô song. Thiếu niên khi ấy mở to đôi mắt trong suốt, nói với Tam hoàng tử.
"Tam hoàng tử chê cười rồi. Thẩm Yến nguyện ý, đời này chỉ pha trà cho một người mà thôi."
Tam hoàng tử kiêu căng ương ngạnh năm nào giống như bị bắn một phát trúng tim, mặt trắng bệch, không nói một lời rời đi. Câu nói ngày đó, hoá ra Thẩm Yến vẫn còn nhớ, lại còn giữ gìn tựa như một lời ước hẹn.
Bắc Chiêu đế nhìn gương mặt qua năm tháng vẫn chẳng hề thay đổi kia, bỗng nhiên thấy lòng nhói lên một chút. Tháng năm qua đo, hắn đã quên đi lời nói thâm tình đến thế, lại chỉ còn nhớ cảm giác uất ức khi Tam Hoàng tử khinh thị bản thân...
Có lẽ hắn chính là loại người như vậy, ích kỉ đến cực điểm chăng?