Dương Lăng là một sinh vật phức tạp. Hắn từ nhỏ đã nhận thấy bản tâm của mình lạnh nhạt. Trong lòng hắn trống rỗng. Không có thứ gì có thể lọt vào trong mắt của hắn. Hắn nhìn tất cả mọi thứ xung quanh đều là sắc màu nhạt nhẽo. Con người hay sinh vật sống dù đang cử động, đang vui đang buồn đang đau khổ, cũng không liên quan đến hắn mảy may. Hắn giống như một kẻ tách biệt khỏi cuộc đời, lãnh đạm mà nhìn xung quanh giãy dụa trong vòng xoáy bon chen.
 
Dương Lăng cực kì thích nguỵ trang. Hắn thích bọc lấy trái tim vô tình lạnh nhạt của mình bằng một vẻ ngoài rực rỡ. Hắn thích phân phát ôn nhu, nhìn người xung quanh giống như tín đồ mà cúng bái, quỵ luỵ quyến luyến hắn thương hại. Hắn sinh ra cao quý, nên hắn có thể cao quý mà ban ơn cho những kẻ tội lỗi xung quanh. Hắn hưởng thụ những ánh mắt nhu mộ, lại không hề nảy sinh bất kì tình cảm thực sự nào với chủ nhân của những ánh mắt ấy. Bao gồm cả người thân thiết nhất trong đời hắn, Lục Phương.
Lục Phương là một sinh vật thú vị. Lục Phương là thái tử gia cao cao tại thượng có được tất cả những thứ quý giá nhất trên đời, nhưng lại luôn dùng ánh mắt hèn mọn tôn kính nhìn Dương Lăng. Dương Lăng thi thoảng cũng chú ý tới Lục Phương nhiều hơn một chút. Dương Lăng phát hiện ra anh họ của hắn thực thích mỗi khi hắn biểu hiện "thiện lương". Đặc biệt những khi Dương Lăng bày ra vẻ mặt thánh khiết mà biểu diễn đàn piano, Lục Phương lại nhìn hắn không chớp mắt. Dương Lăng biết, đối với Lục Phương, hắn là người đặc biệt. Lục Phương chính là hận không thể phủng hắn lên đến trời cao, coi hắn là ánh trăng sáng, là vết chu sa trong tâm khảm.
Nhưng thế thì sao chứ? Không có gì có thể lọt vào trái tim của Dương Lăng. Có lúc Dương Lăng cảm thấy, mình chắc là không có tâm. Chán ngấy với sự sùng bái của Lục Phương, Dương Lăng quyết định tới Anh quốc. Tại đây, hắn vẫn không thay đổi, miệt mài đắp nặn vòng hào quang của mình, không một ai không bị lừa gạt bởi vẻ ngoài đẹp đẽ ôn nhu của hắn. Bởi thế, con người mới không thú vị. Qua một đoạn thời gian, Dương Lăng dần mất đi hứng thú. Hắn nhớ tới người duy nhất có chút thú vị. Dương Lăng quyết định quay về thăm hỏi anh họ yêu quý của mình. Biết đâu, hắn lại tìm được điều gì có thể khiến hắn vui hơn một chút.
Và Dương Lăng thực sự tìm được. Hắn nhìn thấy thiếu niên ấy ở Lục gia. Mảnh khảnh xinh đẹp, thiếu niên như được làm từ thuỷ tinh. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tố Ly, hắn đã cảm thấy Tố Ly so với hắn càng thích hợp để làm thiên sứ. Đôi mắt hạnh thuần khiết ngây thơ đó rõ ràng phù hợp nhất để đứng trên đài cao nhìn xuống thế gian bẩn thỉu. Âm nhạc của Tố Ly rất đẹp, nồng đượm một vẻ nên thơ đến miên man, đôi khi trúc trắc không hoàn mỹ, nhưng lại có thần hơn nhiều so với tiếng đàn máy móc tinh chuẩn của Dương Lăng. Dương Lăng nghĩ, nếu như có người sẽ đứng ở thiên đường cùng với hắn, làm thần, làm người cứu vớt, có lẽ người đó chỉ có thể là Tố Ly.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play