Lục Phương từ nhỏ đã biết bên trong hắn có một con quái vật. Nó bình thường sẽ ngủ sâu trong tận cùng trái tim hắn, nhưng đôi khi sẽ giống như không chịu khống chế mà nhảy ra. Khi nhìn thấy chính mình bóp chết con chim hoàng yến cưng sủng nuôi trong lồng vàng, Lục Phương biết mình sẽ không bao giờ đè ép được con quái vật trong lòng. Nó mới là người quyết định khi nào sẽ bước ra.
Lục Phương có một người trong lòng, người mà hắn nghĩ rằng hắn rất thích: em họ của hắn, Dương Lăng. Dương Lăng tính cách sáng sủa, đối nhân xử thế ôn hoà. Đặc biệt, Dương Lăng rất thiện tâm, thích cứu giúp người khác. Lục Phương nhiều lần nhìn thấy Dương Lăng cho chó mèo hoang đồ ăn, thấy Dương Lăng bênh vực bạn bè yếu thế trong trường, hoặc giúp hàng xóm chuyển dời đồ vật nặng. 
Lục Phương đã thành thói quen, luôn say mê mà nhìn Dương Lăng. Hắn cảm thấy, nếu hắn có thể thiện lương như Dương Lăng thì tốt biết bao. Lục Phương mê mẩn trong cảm giác được thanh lọc, hắn là bóng tối, nhưng hắn khao khát hướng về ánh sáng. Mà ánh sáng của hắn cả thời thanh xuân chính là Dương Lăng.
Dương Lăng đàn piano rất hay. Lục Phương thích nhìn hắn chơi đàn. Hắn cảm thấy Dương Lăng đẹp nhất khi đắm chìm vào trong âm nhạc. Những lúc ấy, mái tóc màu trà của hắn sẽ toả sáng, đôi mắt thanh thiển sẽ hơi nheo lại, áo trắng cùng toà dương cầm đều trở nên thánh khiết. 
Lục Phương biết mình hẳn là đứng ở xa nhìn. Lục Phương muốn toàn tâm mà bảo vệ tín ngưỡng của hắn. Hắn sợ hãi ma quỷ trong thân thể mình sẽ vấy bẩn Dương Lăng, sợ điên cuồng trong ý niệm của mình sẽ tổn thương đến ánh trăng sáng của lòng hắn, cho nên khi Dương Lăng muốn đi Anh quốc tu nghiệp, Lục Phương có buồn bã, có nhớ nhung, nhưng lại âm thầm cảm thấy giải thoát.
Tuy thế, cuộc đời hắn từ đó lại trống rỗng. Giống trong tâm trí của hắn không còn gì quan trọng nữa. Tín ngưỡng của hắn đã đi, bay cao bay xa trong khoảng trời riêng của mình, hắn không còn tiêu điểm chú ý, không còn cần cẩn thận chống đỡ, con quái vật của hắn cũng ngủ say. Hắn quá tịch mịch, hắn cần tìm một vật giải trí. Vì thế, Lục Phương tìm tới Cực Lạc. Một vài gã bạn phong lưu của hắn đã giới thiệu nơi này, nơi mà chỉ cần hắn có tiền, hắn sẽ có tất cả. Lục Phương không có gì nhiều bằng tiền. Hắn ra giá cực kì cao, mua một sủng vật. Sủng vật này muốn có một đặc điểm, mắt phải của hắn phải có một viên lệ chí. Dương Lăng mắt phải cũng có một nốt ruồi đỏ, cực kì nhỏ, nếu để ý kĩ mới nhìn thấy. Lục Phương có chấp nhất kì dị với đặc điểm này trên người Dương Lăng. Viên lệ chí kia tựa như vết son in trong lòng hắn, tượng trưng cho ánh sáng mà hắn luôn mơ tưởng được tắm mình vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play