Tạ Thanh Thư co chân chạy, trong lòng ôm mấy cái màn thầu cứng như đá, giống như trân bảo mà giấu vào áo trong rách vá chằng chịt. Mấy người tướng tá cao lớn cầm gậy gộc đuổi theo, vừa đuổi vừa la hét mắng chửi. Tạ Thanh Thư theo thường lệ lủi nhanh vào một cái hẻm nhỏ, định chui qua lỗ chó khuất dưới đống rác rưởi và cỏ dại mà trốn thoát. Trời không chiều lòng Tạ Thanh Thư, mấy bóng người đã sừng sững chắn lại đường thoát thân duy nhất của hắn. Một trong số đó mặt mũi cực kì hung ác, hắn có đôi lông mày xếch ngược rậm rạp, đang nhếch mép nhìn Tạ Thanh Thư. Mặt Tạ Thanh Thư trắng bệch, hắn quay người muốn trốn, lại thấy đám người đằng sau đã thở hồng hộc đuổi đến nơi.
"Nhãi con, hôm nay ngươi chạy đằng trời." Gã mặt sẹo nói, có chút nghiến răng nghiến lợi. "Dám ăn trộm nhà ông, còn đánh người của ông, hôm nay ông không đập què chân đồ ăn cắp nhà ngươi, ông không còn là Đại Hùng."
Thân thể bé nhỏ run run, nhưng Tạ Thanh Thư vẫn kiên trì không nói một lời. Tám tuổi, hắn rất gầy, vóc dáng lùn lùn giống như chỉ năm sáu tuổi. Mặt mũi lấm lem bùn đất cũng không che khuất được đôi mắt đen sáng ngời và ngũ quan cực kì thanh tú. Tạ Thanh Thư ôm đầu ngồi thụp xuống, đây là tư thế quen thuộc của hắn mỗi lần bị bắt được, có thể giảm thiểu đến thấp nhất chấn thương khi bị đánh vào đầu. Một tay hắn vẫn giữ chặt mấy cái bánh bao, móng tay bấu chặt vào áo, tựa như đang gắt gao tóm lấy một cọng rơm cứu mạng. Thế nhưng lần này, hắn chờ đợi hồi lâu không thấy quyền cước đấm đá rơi xuống.
Tạ Thanh Thư thấy lạ lắm. Hắn hé một mắt ra, cánh tay gầy guộc thận trọng nâng lên, để lộ ra đôi mắt đen sáng ngời. Không thấy những cú đấm đá, hắn mới dám liều mạng ngẩng đầu, mở to mắt ra. Mấy gã đuổi đánh hắn vẫn đứng đó, nhưng không nhìn hắn. Đại Hùng ánh mắt ngơ ngẩn, mặt hắn thộn ra, ngây ngây ngốc ngốc mà nhìn thẳng về phía đối diện.
Tạ Thanh Thư vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, hắn cẩn thận quay người, định nhân lúc đám người xung quanh thất thần chạy trốn. Nhưng ngay khi ánh mắt chạm vào hình dáng của người kia, bản thân Tạ Thanh Thư cũng ngẩn ra. Ở phía đầu kia ngõ hẻm, trên mặt đất dơ bẩn rác rưởi, cỏ dại mọc tràn lan, hai bên là những vách tường rách nát lụp xụp, loang lổ vết rêu mốc, Tạ Thanh Thư nhìn thấy một đôi giày đẹp đẽ màu đen thêu chỉ vàng và một tà áo trắng tinh khôi. Hắn mở to mắt, làn mi khẽ run run, hắn nghĩ trong phút ấy, hắn nhìn thấy thần tiên.
Thanh niên gương mặt rất trẻ, tinh xảo như thuỷ linh. Làn da trắng nõn, mái tóc bạc như ánh trắng, suôn dài xoã xuống bờ vai. Đôi mắt hắn có màu xanh biếc như màu nước, bình tĩnh như mặt nước hồ phẳng lặng. Mặc dù nhan sắc cực kì đẹp, nhưng cả người lại toả ra hơi thở thanh lãnh lạnh lùng, ngăn cách tất cả người xung quanh, khiến người ta kinh diễm, lại không dám khinh nhờn. Hắn nhấp nhấp làn môi mỏng, giọng nói của hắn cũng như người, cực kì lạnh nhạt.
"Người này bản tôn muốn mang đi." Hắn chỉ vào Tạ Thanh Thư.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT