Sự sụp đổ của Byzantine bắt đầu từ một cánh cửa bị bỏ ngỏ, và đôi khi một cánh cửa khác mở ra cũng không nhất thiết là dẫn đến một nơi tồi tệ.

Sau lần đau dạ dày đó, Ôn Mộng đã rút ra bài học kinh nghiệm là không dám bỏ bữa nữa. Mỗi ngày vào giờ nghỉ trưa, cô đều ngoan ngoãn đi theo Kiều Hiểu đến căng tin ăn cơm.

Liêu Duy Minh bị khóa huấn luyện mỹ thuật làm cho đầu bù tóc rối, cậu ta tiếp tục vắng mặt ở trường. Lý Ngạn Nặc tự mình đi lấy cơm, rồi tự ngồi xuống một cái bàn bất kỳ, trông cậu ta hoàn toàn quen với cuộc sống một mình.

Ôn Mộng bưng khay thức ăn đi qua cậu ta, ánh mắt hai người bất chợt giao nhau rồi nhanh chóng lướt qua. Trong khoảnh khắc đó, Ôn Mộng đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa  ‘két’.

Cô cảm thấy nhiệm vụ của mình là phải hỏi: "Tôi có thể ngồi ở đây được không?"

Nếu không, Lý Ngạn Nặc sẽ chỉ có một mình, bóng dáng cô đơn của cậu ta đổ lên bàn, một hình ảnh thật đáng thương.

Đối phương không từ chối, cậu ta kéo khay thức ăn về phía mình, nhường ra một khoảng trống nhỏ, rồi gật đầu với cô.

Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai.

Tổ hợp ăn trưa cứ thế mà hình thành, tất nhiên không chỉ có hai người bọn họ, mà Kiều Hiểu cũng tham gia vào chung.

Lý Ngạn Nặc luôn ăn rất yên tĩnh, cậu ta lặng lẽ dọn sạch từng miếng trong hộp cơm. Dường như trong cuộc sống của cậu ta không có lựa chọn "không ngon thì không ăn", và cậu ta ăn gì cũng được.

Kiều Hiểu chống tay lên bàn ngồi đối diện, vẻ mặt cậu ấy tràn đầy hào hứng như đang xem một thước phim về "Khám phá khoa học": "Cậu không thấy cải xào hôm nay bị cháy sao?"

Lý Ngạn Nặc giơ đũa lùa miếng cơm cuối cùng vào miệng: "Có chút."

"Thì ra cậu cũng biết nếm mùi vị, tôi còn tưởng lưỡi cậu bị hỏng rồi chứ. Cậu và Ôn Mộng thật giống nhau, cái gì cũng ăn được, bảo sao hai người có thể làm bạn cùng bàn."

Thật ra Kiều Hiểu cũng không có ác ý gì cả, chỉ là cách nói chuyện của cậu ấy có phần thẳng thắn, và không để ý trước sau.

Nhưng có một điều cậu ấy đã nói đúng.

Thông qua Lý Ngạn Nặc, Ôn Mộng thực sự dường như nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình. Cũng lang thang ở rìa xã hội, và cùng cảm thấy hơi lạc lõng.


Bảng điểm giữa kỳ được phát vào ngày thứ ba sau kỳ thi.

Ôn Mộng căng thẳng nuốt nước bọt, tờ giấy nhỏ trong tay nhanh chóng bị mồ hôi từ tay cô làm ướt.

Vừa muốn xem, vừa không dám xem, nhưng lại không thể không xem.(App TYT)

Cô đấu tranh một hồi lâu, và cuối cùng cũng chịu mở tờ giấy ra. Ngữ văn, toán, tiếng Anh… Các môn học được liệt kê đầy đủ, sau đó là xếp hạng trong lớp.

Khi con số "2" nhỏ xíu xuất hiện, Ôn Mộng đã bị những cảm xúc phức tạp tấn công. Không rõ là thất vọng, không cam lòng, hay là thứ cảm xúc gì khác.

Rõ ràng là cô đã cố gắng đến vậy rồi mà.

"Giá mà có thể đứng nhất một lần thì tốt biết mấy." Cô lẩm bẩm nói. 

Khi câu này vừa ‘rơi’ xuống thì liền bị Lý Ngạn Nặc ‘nhặt lên’.

Cậu ta mở tờ giấy ra, không hỏi gì mà chỉ nói: "Câu này của cậu hình như có vấn đề, chúng ta cùng sửa lại nhé."

Ôn Mộng thoáng ngây người, sau đó dô liền khẽ gật đầu.

Dùng bút đỏ khoanh tròn đáp án trên giấy, và viết một chữ "Sửa" thật ngay ngắn, giống như Lý Ngạn Nặc từng nói, đừng tự làm khó mình. Câu sai nhớ kỹ, sửa đúng là được, tự giằng co trong lòng cũng chẳng có tác dụng gì.

Vùng an toàn là một thứ rất kỳ diệu.

Trông như một bức tường không thể xuyên qua, nhưng một khi đã bước vào thì những ngăn cách trước đây đều có thể bị xóa bỏ.

Lý Ngạn Nặc có thể vô tình bước vào vùng an toàn của mình, là điều mà một tháng trước Ôn Mộng không thể nghĩ tới, nhưng bây giờ, chuyện này lại tự nhiên xảy ra.

Khoảng một, hai buổi sáng mỗi tuần, Ôn Mộng sẽ gặp Lý Ngạn Nặc đang đạp xe đi qua trước trạm xe buýt 112.

Mỗi khi như vậy, cô sẽ giơ tay và khẽ chào cậu ta, còn đối phương cũng sẽ giảm tốc độ và nói một câu "Chào buổi sáng".

Hoặc là Lý Ngạn Nặc thấy cô trước.

Khi đó cậu ta sẽ rung chuông xe, tiếng chuông kim loại vang lên làm những chú chim sẻ trên cây bỗng giật mình. Bánh xe lăn qua lá rụng mùa thu, rồi kéo theo gió lạnh đầu đông, tiếp tục tiến về phía trước.

Ngoài sửa bài, làm bài tập, ôn bài, thì hai người bọn họ vẫn ít khi trò chuyện.

Nhưng Ôn Mộng không ghét cách giao tiếp như vậy, bản thân cô cũng không có nhiều chuyện để nói, tình huống như vậy lại càng thoải mái và dễ chịu hơn.

Bây giờ, Lý Ngạn Nặc không còn là một người bạn cùng bàn, mà giống như là bạn của cô hơn.

Bạn.

Một từ thật quý giá biết bao, chỉ với hai chữ đơn giản, nhưng chứa đựng sự quen thuộc, hiểu biết, và quan tâm lẫn nhau, nó bất giác làm người ta cảm thấy thỏa mãn khi từ này được thốt ra từ đầu lưỡi.

Có được một người bạn đáng tin cậy như Lý Ngạn Nặc là một chuyện thật sự rất tuyệt. ( truyện đăng trên app TᎽT )


Một tuần trước kỳ nghỉ đông, Bắc Kinh đã đón trận tuyết đầu tiên.

Gọi là tuyết thì có lẽ hơi quá, phải gọi là mưa tuyết thì mới đúng hơn. Những mảng tuyết trắng xóa rơi xuống đất rồi tan biến ngay, ngấm vào đất, làm cho đất vừa ướt vừa lạnh.

Liêu Duy Minh cũng đã kết thúc khóa huấn luyện mỹ thuật vào ngày này.

Cậu ta bước vào lớp học trước giờ học sáng, và nhìn thấy ánh đèn huỳnh quang ấm áp đang chiếu xuống hai bóng dáng ngồi gần nhau, cũng không biết Ôn Mộng và Lý Ngạn Nặc đang thảo luận chuyện gì, chỉ thấy đầu bút không ngừng di chuyển trên những trang sách.

"Từ điểm MF1 này vẽ một đường thẳng đến điểm MF2."

"Tôi nghĩ nên vẽ một đường phụ ở đây. Trong bài ví dụ ở trang 78 sách giáo khoa cũng làm như vậy."

"Hai bài này có biến số khác nhau..."

Trên gương mặt của Liêu Duy Minh không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Cậu ta dừng lại một chút, rồi lập tức ném cặp sách xuống dưới ghế: "Các cậu đến sớm thế."

Câu nói này không nhỏ, hai người đang học cùng lúc ngẩng đầu lên.

"Hôm nay cậu không có tiết học vẽ sao?" Lý Ngạn Nặc hỏi.

"Từ giờ cũng không cần đi nữa. Hơn một tháng cũng đủ rồi, không dám học lâu, sợ không theo kịp ở trường." Liêu Duy Minh cười cười, cậu ta vừa cởi áo phao, vừa tiến lại gần: "Các cậu đang làm bài gì thế?"

Cậu ta vừa từ bên ngoài vào, trên người vẫn còn mang theo cái lạnh chưa được rũ bớt, một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương.

Ôn Mộng bị lạnh đến mức chợt co rụt cổ lại: "Đang tính tọa độ tiêu điểm của elip."

Liêu Duy Minh nhìn cô, rồi lại nhìn Lý Ngạn Nặc, sau đó nghe thấy cậu ta mở miệng: "Đã học đến elip rồi sao? Lần trước còn đang học đạo hàm mà. Lần sau các cậu có thảo luận bài nhớ gọi tôi nhé đấy nhé, tôi bị bỏ lỡ nhiều bài quá rồi."

Giọng điệu của cậu ta có chút ủy khuất, như thể cậu ta thật sự lo lắng cho việc học.

Khúc Triết nghe thấy thế thì cũng chạy lại: "Cho tôi tham gia với, có chỗ tôi cũng chưa hiểu rõ."

Liêu Duy Minh khác với Lý Ngạn Nặc, cậu ta rất hòa đồng, không chỉ các bạn trong lớp muốn làm quen với cậu ta, mà cả các học sinh khóa trên cũng thường xuyên đến tìm cậu ta.

Chẳng hạn như chủ tịch hội học sinh lớp 12 thỉnh thoảng cũng có xuống tầng này, hai người đứng nói chuyện một lúc ở hành lang, trước khi đi người nọ còn vỗ vai Liêu Duy Minh, dáng vẻ trông rất thân thiết.

Có một người nổi tiếng như vậy tham gia, nhóm học tập vốn chỉ có Ôn Mộng và Lý Ngạn Nặc đột nhiên trở nên lớn mạnh lên.

"Chúng ta cùng học nhé?" Liêu Duy Minh lại hỏi.

Lý Ngạn Nặc nhanh chóng đồng ý, trước khi chia lớp cậu ta và Liêu Duy Minh đã rất thân, cho nên việc đồng ý cho tham gia vào nhóm học tập là điều dễ hiểu.

Mọi người còn lại nhất thời đều nhìn về phía Ôn Mộng.

Ôn Mộng chắc chắn không phải là không muốn, có thể cùng tiến bộ với bạn học, sao cô lại không muốn cơ chứ.

"Được thôi." Cô nói với Liêu Duy Minh.

Chỉ là sau khi đồng ý, trong lòng cô đột nhiên lại cảm thấy có chút không thoải mái. Có lẽ vì đột nhiên có quá nhiều không khí ồn ào, nên nhất thời khiến người ta cảm thấy lạ lẫm.


"Kỳ nghỉ đông cậu có đi du lịch ở đâu không?" Kiều Hiểu hỏi Ôn Mộng khi chuyền bóng chuyền.

"Không, có lẽ là phải học bù." Ôn Mộng mạnh tay chuyền bóng lại: "Còn cậu?"

"Mẹ tớ cũng đăng ký lớp học thêm, nhưng tớ không muốn đi chút nào. Khó khăn lắm mới được nghỉ, vậy mà còn phải học, thật phiền phức." Kiều Hiểu chu môi, rồi ném mạnh quả bóng: "Đúng rồi, chắc là Lý Ngạn Nặc cũng phải học thêm trong kỳ nghỉ đông nhỉ, quan hệ của hai người rất tốt, cậu có biết cậu ấy học ở đâu không?"

"Không biết, sao cậu lại hỏi vậy?"

Kiều Hiểu đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu: "Không phải tớ muốn biết, mà là Tăng Khả Hân đang hỏi."

Tay Ôn Mộng chợt chậm lại nửa nhịp, quả bóng chuyền trượt qua cổ tay cô và lăn ra phía xa.

"A, tiếc quá, suýt chút nữa thì đã đỡ được rồi."

Ôn Mộng lập tức hoàn hồn, sau đó cô nhanh chóng quay lại nhặt bóng. Quả bóng chuyền không đợi người, cứ liên tục lăn thẳng về phía trước, cuối cùng nó cũng chịu dừng lại dưới chân một cô gái tóc buộc cao.

Cô ấy là Tăng Khả Hân mà Kiều Hiểu vừa nhắc tới, và cũng là thành viên trong đội múa của trường. Tóc thẳng, đi giày Nike, gần như là một hình mẫu thẩm mỹ hoàn hảo.

Lúc này Tăng Khả Hân cũng phát hiện ra quả bóng chuyền dưới chân mình, cô ấy giúp đá bóng lại. Người tập múa có hình thể rất đẹp, cho dù chỉ là một động tác đơn giản cũng làm rất uyển chuyển, như thể đang múa một vở "Hồ Thiên Nga".

Ôn Mộng vội vàng cảm ơn đối phương, sau đó cô ôm bóng lên, rồi khẽ hỏi Kiều Hiểu: "Tăng Khả Hân muốn học thêm cùng Lý Ngạn Nặc à? Tại sao thế?"

Kiều Hiểu lộ ra vẻ mặt như có thể biết rõ mọi chuyện: "Còn phải hỏi à? Cậu không đoán ra thật sao?"

Bíp.

Thầy giáo thể dục thổi còi: "Đừng có đứng đó mải mê nói chuyện nữa!"

Câu chuyện tới đây thì bị buộc phải dừng lại, bóng chuyền lại được đánh lên, cùng với những tiếng lách cách lác đác.

"Tớ đi vệ sinh một chút." Khả năng tiêu hóa của Kiều Hiểu tốt đến mức làm cho cậu ấy phải lập tức chạy vào nhà vệ sinh sau khi tập thể dục.

Chưa đầy năm phút sau khi đối phương rời đi thì chuông vào học cũng reo lên.

Lớp trưởng không có ở đó, dụng cụ thì cần phải có người thu dọn. Ôn Mộng nhấc cái khung nhựa chứa đầy bóng, đi theo thầy giáo đến phòng dụng cụ.

Suốt đoạn đường đi, đầu óc cô vẫn còn quay cuồng với những lời Kiều Hiểu vừa nói, từng chữ cứ như những quả bóng trong khung nhựa trên tay cô, cứ liên tục lên xuống không ngừng.

Vào thời điểm đó, nhà trường đang xử lý nghiêm ngặt những hành vi “tương tác bất thường giữa nam và nữ”, sợ học sinh yêu sớm sẽ làm ảnh hưởng đến kỳ thi đại học, nhưng dù vậy thì Tăng Khả Hân vẫn muốn gần gũi với Lý Ngạn Nặc.

Lý do còn có thể là gì nữa chứ?

Nếu Kiều Hiểu không nói bừa, thì có thể là Tăng Khả Hân… thích Lý Ngạn Nặc.

Có lẽ là do buổi trưa cô ăn nhiều quá, cho nên bây giờ những hạt cơm đang đè nặng lên dạ dày của Ôn Mộng, làm cô cảm thấy khó chịu vô cùng.

"Chắc là có 19 quả bóng, em đếm xong thì đặt lên chồng bên phải, rồi mau chóng về lớp đi." Thầy giáo thể dục nói một câu lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ lẫn lộn của cô.

"Vâng." Ôn Mộng ngoan ngoãn đáp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play