Muốn vượt qua Lý Ngạn Nặc không phải là không thể, nhưng cũng là một chuyện rất khó.
Dù sao thì hai người cùng chạy trên một đường đua, bạn động, đối phương cũng động, nếu muốn vượt qua thì đòi hỏi Ôn Mộng chỉ có thể bỏ ra thêm nhiều công sức.
Cô gần như học từ sáng đến tối, đọc sách đến mức đầu óc dần trở nên mụ mị, làm nhiều bài tập đến mức một lõi bút không dùng được bao lâu thì đã hết, và để lại lên giấy những dấu vết sâu nông khác nhau.
Vào thời điểm đó, các hoạt động xã hội phổ biến nhất giữa các cô gái là nắm tay nhau đi vệ sinh. Thậm chí Ôn Mộng còn bỏ luôn cả hoạt động này, mỗi ngày vào lớp như bị dính chặt vào ghế, ngoài giờ chào cờ và giờ tập thể dục giữa giờ, thì phần lớn thời gian cô đều không bước chân ra ngoài, và chỉ ngồi yên tại chỗ để đọc sách.
Thỉnh thoảng Lý Ngạn Nặc sẽ im lặng nhìn sang, rõ ràng cậu ta cũng không hiểu tại sao cô lại đột nhiên trở nên chăm chỉ như vậy.
Ôn Mộng cũng không có ý định giải thích với cậu ta.
Như cô đã nói, đây là một cuộc đua, và là một cuộc chiến.
Còn năm phút nữa là đến mười hai giờ trưa, trong lớp đã có chút không khí không tập trung.
Căng-tin của trường gần đây mới thay đầu bếp mới, món nào cũng khó ăn, thường làm ra những món pha trộn nghệ thuật như thanh long xào với cà chua bi. Món mặn thì mặn chát, món nhạt thì nhạt như nước lã. Chỉ có món thịt luộc vào thứ năm là coi như tạm được, tiếc là chỉ có vài chục suất, ai nhanh chân thì mới có phần.
Hôm nay cũng may là giáo viên không có ý định kéo dài tiết học, dự đoán chỉ nói vài câu cuối cùng là có thể tan học đúng giờ.
Còn ba phút nữa mới đến mười hai giờ.
Một phút.
Lớp phó thể dục Kiều Hiểu nhìn đồng hồ, rồi cúi xuống buộc chặt dây giày. Sau khi cậu ấy chuẩn bị xong thì liền quay đầu lại, khóe môi mấp máy ra hiệu với Ôn Mộng: "Đi cùng không?"
Ôn Mộng lắc đầu: "Tớ không đi xuống căng-tin đâu."
"Lại không đi á?" Hai mắt tròn xoe của Kiều Hiểu cố mở to ra, trông như một con linh dương châu Phi: "Mấy ngày nay không thấy cậu ăn trưa, bộ cậu định tuyệt thực để tu tiên à?"
Sự ngạc nhiên của cô ấy chưa kéo dài được bao lâu thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ‘ding’, tiếng chuông tan học đã reo lên.
Bàn ghế xô đẩy lộn xộn, đám đông ồ ạt chạy ào ra ngoài. Kiều Hiểu sợ không lấy được thịt luộc, không kịp nói thêm gì, rồi cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.(App TYT)
Không còn bầu không khí sôi nổi, lớp học lập tức trở nên yên tĩnh, gió lùa vào qua khe cửa sổ gây ra những âm thanh nghe như những tiếng nức nở kéo dài.
Vừa vào tháng mười một là thời tiết Bắc Kinh liền trở nên như vậy, cho dù có mặc áo len và quần ấm bên trong đồng phục thì vẫn không cảm thấy ấm.
Ôn Mộng lấy từ trong cặp ra một chiếc bánh mì nhân đậu đỏ rồi lặng lẽ ngồi ăn. Bánh mì để cả buổi sáng, lại còn bị sách đè nặng, nên nó vừa khô vừa lạnh.
Nhưng dù thế này thì nó vẫn tiết kiệm hơn nhiều so với việc đi ăn ở căng-tin.
Bởi vì Ôn Mộng đã tính toán, có thể tiết kiệm thời gian xếp hàng lấy cơm và tìm chỗ ngồi, mỗi buổi trưa cô có thể học nhiều hơn người khác gần một tiếng đồng hồ.
‘Người khác’ này nếu chỉ đích danh thì chính là đối thủ của cô, không ai khác chính là Lý Ngạn Nặc.
Câu thành ngữ "Cần cù bù thông minh" không biết có đáng tin không, nhưng không thử thì sao có thể biết được. Hơn nữa chỉ còn chưa đến một tuần nữa là đến kì thi giữa kỳ, dù sao cô cũng đã kiên trì được nhiều ngày như vậy, chỉ cần cắn răng thêm một chút nữa thì mọi chuyện cũng sẽ qua thôi.
Ôn Mộng vừa nuốt nhanh bánh mì vừa mở sách ra, và lặng lẽ học thuộc nội dung.
Chiếc áo len cổ lọ hơi châm chích vào cổ khiến cô cảm thấy ngứa ngáy. Ban đầu chỉ là hơi khó chịu một chút, nhưng sau khoảng mười phút học bài thì cơn ngứa dần chuyển thành cơn đau.
Không phải là đau ở cổ, mà là đau dạ dày.
Có lẽ là do gần đây cô ăn đồ lạnh quá nhiều, hoặc là do cô ăn quá qua loa, cho nên dạ dày của Ôn Mộng mới đột nhiên cảm thấy đau âm ỉ.
Cô nhanh chóng đứng lên đi đến máy nước bên cạnh bục giảng lấy nước nóng, mong rằng sau khi uống nước nóng vào thì sẽ có cảm giác đỡ hơn.
Sau khi cô uống một cốc nước nóng, cái lạnh và cái nóng trong dạ dày bắt đầu đấu tranh với nhau. Không những không hiệu quả, mà còn như trận chiến của Na Tra, ngày càng trở nên dữ dội hơn. Cuối cùng Ôn Mộng chỉ có thể đóng sách lại, dùng tay ấn vào dạ dày, rồi co người lại để cố gắng giảm bớt cơn đau.
Áo khoác đồng phục khoác trên vai cô làm cho cô trông càng thêm gầy yếu, đáng thương và bất lực.
Lúc này cánh cửa lớp đột nhiên mở ra.
Là có người bước vào, khi thấy cô nằm bò trên bàn, người nọ có chút ngạc nhiên: "Cậu ổn không vậy?"
Ôn Mộng gục đầu vào cánh tay, âm thanh bên ngoài như truyền qua sương mù làm cô không thể nghe rõ, chắc là Kiều Hiểu đã trở về từ căng-tin, nhưng cho dù đó là ai thì cũng không còn quan trọng nữa.
"Tớ không sao, nằm một lúc là sẽ ổn thôi." Ôn Mộng mơ hồ trả lời, âm thanh dính vào nhau giống như kẹo dẻo bị chảy, rõ ràng là tình trạng không tốt, nhưng cô vẫn đang cố gắng chịu đựng.
Đối phương nhận ra ngay nên liền đưa ra đề nghị: "Nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ xin nghỉ đi."
"Không được... không thể về nhà."
"Tại sao?"
Ôn Mộng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói ngắt quãng: "Sắp thi rồi, tuyệt đối không thể nghỉ học."
Lý do và quyết tâm của cô đều đầy đủ.
Bỗng nhiên có tiếng ghế trượt vang lên.
Đối phương không tiếp tục tranh cãi với cô mà đứng dậy rời đi, cũng không biết là có ý định làm gì. Vài phút sau, tiếng bước chân lại vang lên. Lần này người đó vỗ vào lưng cô, ý bảo cô ngẩng đầu lên.
Ôn Mộng chống bàn đứng thẳng lên, cô lập tức cảm thấy ngạc nhiên khi thấy người vừa nói chuyện với cô không phải là Kiều Hiểu, mà là Lý Ngạn Nặc.
"Cô giáo y tế nói rằng nếu uống thuốc rồi mà vẫn cảm thấy không khỏe thì cậu cứ đi tìm cô ấy xin giấy nghỉ." Anh đưa cho cô một vỉ thuốc nhỏ bằng nhôm, và bình tĩnh thuật lại lời của cô giáo y tế cho cô nghe..
Ôn Mộng bỗng sững lại một lúc, và cũng không có đưa tay nhận lấy.
Nếu lúc này là người khác thì cô sẽ không do dự đưa tay nhận lấy ngay, nhưng Lý Ngạn Nặc thì khác, làm phiền anh giống như thừa nhận thất bại, khiến mọi nỗ lực của cô trong những ngày qua đều trở nên vô ích.
Cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Lý Ngạn Nặc, nghe có vẻ hơi khoa trương, nhưng Ôn Mộng thật sự nghĩ như vậy.
Tóm lại, vấn đề mấu chốt vẫn là lòng tự trọng.
Lý Ngạn Nặc chắc chắn không hiểu, và cậu ta cũng không cần phải hiểu, vì đây là cuộc chiến của riêng Ôn Mộng.
Không khí đột nhiên rơi vào ngưng trệ.
Cho đến khi Lý Ngạn Nặc đột nhiên mở miệng: "Chỉ một lần thôi, không sao đâu."
Thỉnh thoảng chấp nhận sự giúp đỡ từ cậu ta một lần thì chắc là không tính là thua.
Lý Ngạn Nặc thực sự hiểu được ẩn ý của Ôn Mộng, sau đó cậu ta còn cố gắng khuyên nhủ cô. Cảnh tượng này không chỉ giống như viễn cảnh mặt trời mọc ở phía Tây, mà còn giống như trái đất tự điều chỉnh quỹ đạo.
Sao cậu ta có thể hiểu được chứ?
Ôn Mộng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lý trí của cô mách bảo rằng mình nên tiếp tục từ chối, nhưng lúc này gió đã cuốn đi lớp mây đen bên ngoài lớp học, và để lộ ánh nắng chiếu rọi.
Những tia sáng này xuyên qua cửa kính lớp học, và chiếu lên người Lý Ngạn Nặc, trông cậu ta như được bao phủ bởi một lớp viền vàng nặng trĩu, ngay cả đường nét lạnh lùng lúc bình thường nhưng lúc này lại trở nên mềm mại lạ thường.
Kim đồng hồ trên bảng đen vẫn chạy, còn bốn mươi phút nữa là kết thúc giờ nghỉ trưa. Mọi người đang ăn trưa tại căng tin, trong lớp học chỉ còn lại Lý Ngạn Nặc và Ôn Mộng.
Không khí dịu nhẹ tụ lại trong căn phòng kín gió và hóa thành những đám mây ấm áp. Trong bầu không khí dịu dàng như vậy, Lý Ngạn Nặc lại đưa tay về phía cô: “Này."
Ôn Mộng sững lại một lúc, rồi cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy vỉ thuốc.
Viên nang được bao bọc trong nước nóng và trượt xuống thực quản, rồi dần dần làm dịu cơn đau dạ dày, như thể mọi thứ thực sự sẽ trở nên tốt hơn.
Cô lại nằm xuống bàn, và nghiêng đầu hỏi khẽ: "Cậu vừa ăn trưa một mình à?"
"Ừ." Lý Ngạn Nặc vừa lật sách vừa trả lời câu hỏi của cô.
Gần đây Liêu Duy Minh thường xuyên xin nghỉ học để đi học lớp vẽ sơn dầu, vậy nên Lý Ngạn Nặc chỉ có thể xuống căng tin ăn trưa một mình.
Bởi vì không thể nói chuyện với người khác, cho nên cậu ta về sớm hơn các bạn học khác rất nhiều, cho nên cậu ta mới là người đầu tiên nhìn thấy Ôn Mộng đang bị cơn đau dạ dày hành hạ. Xuất phát từ nghĩa vụ của một người bạn cùng bàn, việc ghé qua phòng y tế để lấy thuốc có lẽ không phải là vấn đề gì quá lớn.
Tất cả những điều này đều hợp lý, nhưng chỉ có một điều không thể giải thích được, đó là tại sao Lý Ngạn Nặc lại hiểu cô, và thậm chí cậu ta còn an ủi cô.
Phải chăng con người là loài động vật phức tạp?
Ngay cả một người cứng rắn nhất, khi gặp một ngày nắng đẹp thì cũng có lúc trở nên mềm lòng.
"Trên trán cậu có cái gì đó." Một lúc sau, Lý Ngạn Nặc là người chủ động lên tiếng.
Ôn Mộng dùng mu bàn tay chà một cái, nhưng lại không thấy gì: "Không có gì mà."
"Vừa nãy nhìn nhầm, hình như là vết hằn của đồng phục."
Những câu đối thoại ngắt quãng và không mục đích như vậy vang vọng trong lớp học yên tĩnh.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Ôn Mộng và Lý Ngạn Nặc có một cuộc trò chuyện thật sự. Điều khiến cô cảm thấy ngạc nhiên là chuyện này không khó khăn như cô tưởng, và quá trình diễn ra khá suôn sẻ.
Tiếng nói chuyện và những tiếng bước chân ồn ào bắt đầu xuất hiện từ hành lang, có lẽ là các bạn học vừa ăn trưa trở về.
Lý Ngạn Nặc nghe thấy tiếng động thì liền gấp sách lại, dường như cậu ta đang định nói gì đó.
"Đừng tự làm khó mình nữa." Cậu ta nói ra câu này với giọng điệu nghiêm túc, thậm chí là còn có chút trịnh trọng.
Cửa lớp nhanh chóng được mở ra, khi ngày càng có nhiều người bước vào, Lý Ngạc Nặc cũng trở lại trạng thái im lặng như thường ngày.
Lúc đầu Ôn Mộng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đến khi cảm giác mạnh mẽ đó dần tan biến, cô đột nhiên nhận ra câu nói vừa rồi của Lý Ngạn Nặc không chỉ dành cho cô nghe, mà còn như tự nói với chính mình.
Giống như trong đó cũng có một chút sự đồng cảm của cậu ta.
Thuốc của cô giáo y tế rất hiệu quả.
Mặc dù uống vào dạ dày vẫn còn cảm thấy hơi đau, nhưng cố gắng chịu đến tan học thì cũng không thành vấn đề. Người trẻ tuổi có tốc độ hồi phục nhanh, sau khi về nhà Ôn Mộng liền uống một bát cháo trắng, sáng hôm sau khi thức dậy liền cảm thấy mình đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Ngày hôm sau không khí trong lớp học có chút rôm rả, là vì Liêu Duy Minh tạm dừng luyện vẽ một ngày để về trường lấy sách.
Sự xuất hiện của cậu ta cũng có nghĩa là khu vực này sẽ trở nên sôi động.
"Duy Minh, chiều nay sau khi tan học đi chơi bóng không?"
"Đừng đi chơi bóng nữa, đi net với bọn tôi đi."
"Điên rồi à, tuần sau còn có bài thi giữa kỳ, hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó để tự học nhé?"
Liêu Duy Minh luôn được vây quanh bởi nhiều loại người khác nhau, đây có lẽ là phiền toái của sự nổi tiếng, vì có quá nhiều bạn bè. Và cậu ta dường như cũng đã quen với cuộc sống như vậy, thản nhiên và tự tin, như được bao bọc bởi mật ngọt.
Nhưng Ôn Mộng không thể hòa nhập vào những tình huống như vậy.
Cô ngồi xuống chỗ ngồi, rồi lặng lẽ lấy máy MP3 ra, cố gắng dùng âm nhạc để cách ly với tiếng ồn ở phía sau. Khi đang loay hoay gỡ dây cáp rối thì cô phát hiện Lý Ngạn Nặc cũng đang đeo tai nghe, cậu ta không hề quan tâm đến những chuyện đang diễn ra bên ngoài, và chỉ lo chăm chú đọc sách.
Từ một góc độ nào đó, hai người bọn họ thật ra rất giống nhau.
Điều kỳ lạ này khiến Ôn Mộng đột nhiên nhớ đến điều gì đó.
Cô buông tai nghe bị rối, kéo khóa ngăn ngoài của ba lô, rồi lấy ra một chai nước giải khát mình vừa mua trên đường đến trường, sau đó liền đẩy nó về phía Lý Ngạn Nặc.
Lý Ngạn Nặc tháo một bên tai nghe ra, cậu ta nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
"Cái này cho cậu, cảm ơn thuốc của cậu hôm qua."
Lý Ngạn Nặc nhìn Ôn Mộng một cái, rồi nói: "Không cần đâu."
Giọng điệu lịch sự nhưng xa cách, như thể cuộc trò chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Nhưng Ôn Mộng bây giờ đã có cách.
"Chỉ một lần thôi, không sao đâu." Cô lặp lại y nguyên lời của Lý Ngạn Nặc ngày hôm qua, rồi nở một nụ cười nhẹ, thậm chí cả nốt ruồi nhỏ trên khóe môi cũng trông có phần tinh nghịch.
Lý Ngạn Nặc không nói gì, ánh mắt cậu ta dừng lại trên chai nước một lát rồi lại chuyển về phía khuôn mặt của Ôn Mộng.
Giây tiếp theo.
Ôn Mộng thề, thật sự là giây tiếp theo, Lý Ngạn Nặc cũng đột nhiên bật cười.
Cậu ta đưa tay nhận lấy chai nước rồi nói: "Được thôi."
Lúc Lý Ngạn Nặc cười, đôi mắt của cậu ta trông rất khác, tạo thành một đường cong quyến rũ, như thể lớp băng cứng trên sông đang nứt ra từng chút một, để lộ ra dòng nước chảy hiền hòa bên dưới.
Trong một khoảnh khắc, hơi thở của Ôn Mộng như bị ai đó nắm chặt. Cô đột nhiên cảm thấy bối rối không hiểu lý do, sau đó nhanh chóng quay mặt không nhìn Lý Ngạn Nặc nữa.
Phải mất một lúc lâu thì cảm giác khó hiểu này mới tan biến.
Cô bắt đầu nhớ lại nụ cười của Lý Ngạn Nặc vừa rồi, cô luôn cảm thấy nụ cười này rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ đã từng thấy nó ở đâu.
Đến khi buổi học sáng bắt đầu với tiết học chính tả tiếng Anh thì Ôn Mộng mới sực nhớ ra.
Nó trông hơi giống chiếc chăn Snoopy yêu thích của cô khi còn nhỏ, được làm bằng vải nhung san hô, khi ngủ cô không nỡ buông ra, và lúc nào cũng phải ôm chặt nó.
An toàn, mềm mại, và có chút mịn màng.